Mục lục
Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

vẻ mặt Thích Vy cứng đờ, buồn bực nói: “Ta nói này, có phải dạo gần đây tâm hồn ngươi hơi bay bổng rồi không? Có thể bớt lại được không?”, nàng tức đến mức sắp bay lên trời luôn rồi, có được không!

Hai hôm trước, nàng suýt bị cái danh sách quái quỷ đó dọa sợ, bây giờ lại đến nữa à?

Lẽ nào còn muốn bảo nàng để lại cho hắn một trai một gái làm quà tạm biệt trước khi đi sao?

Ánh mắt nhìn nàng của Cơ Vấn Thiên ngày càng thâm thuý, hắn lại cố ý nói: “Không bớt được”.

Sao hắn có thế không nhận ra chút vui mừng trong ánh mắt Thích Vy được chứ.

Hôm ấy ở phòng thuốc, đã có lúc hắn thật sự muốn xử lý người phụ nữ này ngay tại đó, cho nàng biết mình lợi hại thế nào, đế nàng không thể luôn miệng nhắc cái chứng từ năm năm kia nữa.



Nhưng trong lòng hắn biết rõ, một khi hắn chơi với lửa, vượt giới hạn thật thì chút hài hoà giữa họ trước đó sẽ tan biến, thậm chí quan hệ mới vừa dịu đi giữa hai bên cũng sẽ có vết nứt.

Gân trên trán Thích Vy giật pằng pẳng, đầu ngón tay vừa lật, một cây kim bạc chĩa về phía hẳn, nàng nghiến răng nói: “Có muốn ta giúp ngươi không?”

Cơ Vấn Thiên lấy lại bình tĩnh, nhìn cây kim bạc sắc nhọn kia, mặc dù hắn không cho rằng mình sẽ bị đâm trúng nhưng không nên tiếp tục trêu chọc nàng nữa, trong lòng lại thầm nghĩ lần sau vào cung nhất định phải tìm Hoành huynh để sao chép một phần lịch thị tẩm, bây giờ không dùng được thì cũng có thế sử dụng vào một ngày nào đó trong tương lai.

“Nóng chết mất! Đồ vô dụng! Pha trà mà cũng không biết à! Cút đi!”, Cơ Vô Song ném vỡ tách trà, tức giận tát nha hoàn trước mặt ngã xuống đất, như thế vân chưa khiến nàng ta hả giận, người này cầm cây roi dài trên bàn lên, quất mạnh mấy roi khiến các nha hoàn xung quanh đều phải sợ hãi quỳ xuống.

Đánh một hồi mới hả giận một chút, nàng ta chán ghét nhìn nha hoàn cả người đầy vết thương nằm dưới đất, phất tay: “Kéo nàng ta xuống, nhìn là thấy chướng mắt”.

Nha hoàn bị thương đó bị lôi đi rồi, Cơ Vô Song vần trưng ra vẻ mặt cáu giận.

Dựa vào gì mà Dục Vương phủ không bị phạt, trong khi nàng ta lại phải đóng cửa phú suy ngẫm lỗi lầm cả tháng không được ra ngoài? Hoàng thượng còn nói, nếu nàng ta kháng chỉ thì sẽ tước phong hào Trướng công chúa?

Nếu không phải do Tô Bạch Chỉ thì sau đó làm gì có chuyện nhiều xảy ra như thế?

Dù lúc đó không kịp phản ứng nhưng bây giờ nghĩ kỹ lại mới thấy, trước kia đã có tin đồn rằng mấy năm trước Tô Bạch Chỉ có ý với Cơ Vấn Thiên, thậm chí suýt trớ thành Dục Vương phi, vậy sao nàng ta có thể tốt bụng khen ngợi Thích Vy được chứ? Rõ ràng là muốn mượn dao giết người.



Dám lợi dụng bốn công chúa, Tô Bạch Chỉ này to gan quá nhỉ.

Đâu phải Cơ Vô Song không biết việc gọi một Vương phi đến chữa bệnh cho nam sủng là chuyện hoang đường, chỉ là lúc đó bị Tô Bạch Chỉ xúi giục, đầu óc nóng lên, nàng ta mới cho người đến Dục Vương phủ thật.

Nếu biết trước sẽ có kết quả như vậy, nàng ta điên mới tự hành xác kiểu này.

“Bảo ả ta cút! Sau này đừng có bước vào cửa phủ Trưởng công chúa của ta nữa, nếu không, bổn công chúa cứ gặp một lần là sẽ đánh một lần ấy!”, không chỉ thế,Cơ Vô Song còn gọi quản gia trong phủ tới, bảo ông ta đi gây phiền phức cho Thường Thắng Bá phủ, hơn nữa sẽ sai người đến phủ nói rõ với Thường Thắng Bá là Tô Bạch Chỉ làm liên lụy đến cả nhà họ Tô, cho con đê tiện đó một bài học.

Nàng ta không thể làm gì Cơ Vấn Thiên, nhưng gây chút rắc rối cho Thường Thắng Bá phủ cũng đâu có gì khó khăn.

Việc này khiến phủ Thường Thắng Bá tiếp tục gặp xúi quẩy dù Cơ Vấn Thiên đã thu tay, lỗ lãi không ít bạc.

Sau khi giận chó đánh mèo một trận, hay nói cách khác là sau khi trừng trị kẻ đầu sỏ, Cơ Vô Song mới bớt bực bội, nàng ta lập tức quyết định tìm tên nam sủng mới được nạp vào dàn hậu cung cách đây hai ngày để chơi, sau đó…

Ngày hôm sau, phủ Trướng công chúa truyền ra tin tức Cơ Vô Song bị bệnh.

Cuối cùng Thích Vy cũng nhận được tin tức muốn nghe, nhìn về hướng phủ Trưởng công chúa, hài lòng gật đầu:

“Vậy mới đúng chứ”.

Cơ Vấn Thiên vừa hay nghe thấy nàng nói câu này, ngờ vực nhìn nàng: “Là nàng động tay động chân gì à? Nàng bỏ thuốc nàng ta?”

Thích Vy hơi nâng cằm lên: “ừ đấy”.

Cơ Vấn Thiên ngạc nhiên: “Lúc nào thế? Lúc vào cung gặp Thái hậu sao?”

Thích Vy chớp mắt: “Ngươi đoán lại xem”.

“Nếu không phải là lần vào cung, chỉ có thể là lần duy nhất nàng tiếp xúc ớ khoảng cách gần với Cơ Vô Song…”, Cơ Vấn Thiên trầm ngâm suy nghĩ, nhìn Nam Tinh mặt không cảm xúc đứng bên cạnh nàng: “Là hôm Cơ Vô Song gây chuyện ở Vương phủ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK