Cơ Vấn Thiên càng nhìn mặt mập mạp của Từ Trạch Lương thì càng thêm cay mắt, chỉ ừ một tiếng liền dời tầm mắt, quay sang khiến trách Cơ Vô Song: “Con trai bị thương mà không bôi thuốc cho nó trước, lại vội vàng chạy đến vương phủ của ta giở trò, Cơ Vô Song, những gì ngươi được hoàng thất dạy đều bị ngươi ném cho chó ăn rồi sao!”
Cơ Vô Song tuy sợ Cơ Vấn Thiên nhưng sự không cam lòng vân chiến thắng nỗi sợ, nàng ta oán hận trừng mắt nhìn Thích Vy vô tội, nghiến răng nói:
“Lục hoàng huynh, Lương nhi của ta bị đánh thâm như vậy, đều là lỗi của con trai huynh, việc này cũng không thể bỏ qua như vậy được! Nếu đế cho Thái hậu nhìn thấy bộ dáng Lương nhi như thế này thì nhất định sẽ đau lòng muốn chết”.
Cơ Vấn Thiên nheo mắt lại, trong giọng nói lộ ra nguy hiếm: “Ngươi đang muốn dùng thái hậu uy hiếp ta?”
Cơ Vô Song liền né tránh: “Ta chỉ nói sự thật mà thôi, lục hoàng huynh cũng biết, Lương nhi từ nhỏ đã không có cha, thái hậu rất yêu thương nó”.
Cơ Vấn Thiên cười lạnh một tiếng, đúng vậy, hắn đương nhiên biết điều đỏ, hắn còn biết trên dưới kinh thành đều biết thái hậu cùng hắn không hợp nhau, lúc này đem thái hậu ra nói chẳng phải là cố ý sao?
“Hình như lúc nãy ta nghe ngươi nói, Cẩm Dương đã đánh Trạch Lương thành thứ gì thì ngươi liền muốn ăn miếng trả miếng đánh trả lại Cẩm Dương như vậy hả?”
Sắc mặt của Cơ Vô Song tái nhợt, ngay cả lời nói tàn độc lúc đầu của nàng ta mà hắn cũng nghe thấy, rõ ràng là hắn đã tới từ lâu mà lại cố ý không hiện thân!
Thấy Cơ Vô Song không nói lời nào, Cơ Vấn Thiên lạnh lùng nói: “Nếu như ngươi muốn đánh Cẩm Dương, vậy thì đối với những vết thương trên người
Cẩm Dương có phải ta cũng có thể đánh trả lại Trạch Lương hay không? Chỉ có điều ta ở biên quan giết địch vô số, ra tay khó tránh khỏi không biết nặng nhẹ, nếu không cấn thận mà xuống tay quá nặng…”
“Không được!”, Cơ Vô Song buột miệng nói ra.
Nàng ta cũng không phải không phát hiện trên người Thích Cấm Dương chí nhìn thoáng qua đã thấy vô số vết bầm tím, rõ ràng cậu bé đã bị con trai của nàng đánh không nhẹ, nếu thật sự để cho Cơ Vấn Thiên ra tay đánh trả thì Lương nhi của nàng ta còn có thể giữ được mạng sao! Hơn nữa ngữ khí này của hắn rõ ràng chính là đang ám chỉ với nàng ta rằng hẳn ta nhất định sẽ xuống tay trả thù!
Cơ Vô Song hận đến mức suýt nữa cắn nát một hàm răng bạc, rõ ràng Lương nhi là cháu ruột của hắn, thế mà hắn lại đối xử tuyệt tình như thế!
Cơ Vô Song vậy mà lại hiển nhiên không nghĩ đến chuyện cháu trai ruột làm sao quan trọng hơn con trai ruột chứ?
Cơ Vấn Thiên cảm thấy sự đe dọa đã chín mùi thì mới nói tiếp: “Chẳng qua cũng chỉ là chuyện hai đứa trẻ nghịch ngợm đánh nhau, tuy có vẻ rất đau nhưng đều chỉ là vết thương nhẹ ngoài da, không cần làm lớn chuyện lên như vậy. Ngươi thấy thế nào?”
Cơ Vô Song cắn môi dưới nói: “Nhưng thái hậu…”
Ánh mắt Cơ Vô Thiên hoàn toàn lạnh xuống, giữa hai hàng lông mày lộ ra một tia không kiên nhẫn nói: “Ngươi muốn đi cáo trạng thì cứ việc, nhưng người của bán vương ngươi không được động vào!”
Ngay cả cách tự xưng cũng thay đổi, hiển nhiên là hắn không muốn tiếp tục dây dưa với Cơ Vô Song nữa.
Thích Vy giễu cợt bĩu môi, cho ngươi bậc thang leo xuống mà ngươi còn không chịu buông tha, ngươi trông cậy vào ai bênh ngươi chứ?
Ý tứ của Cơ Vấn Thiên rất rõ ràng, cho dù Cơ Vô Song đi cáo trạng, cho dù thái hậu muốn chủ trì công đạo cho nàng ta, thì một ngày còn có hắn ở đây ngày đó đừng mong có kẻ nào động được vào Thích Vy cùng Thích Cấm Dương.
Cơ Vô Song không biết mặc dù thái hậu có không vừa mắt Cơ Vấn Thiên nhưng với binh quyền hắn nắm giữ trong tay cộng với sự che chớ của hoàng thượng thì bà ta không thể làm gì hắn ngoài quở trách vài ba câu, nếu như hắn đã muốn bảo vệ Thích Vy thì thái hậu cũng không còn cách nào khác.
Nhưng vô duyên vô cớ chịu ấm ức lớn như vậy, trưởng công chúa nhất định không thể nhẫn nhục được, liền hạ quyết tâm sau khi trở về sẽ cùng với con trai sửa soạn vào cung gặp thái hậu.
Lúc Cơ Vô Song dẫn Từ Trạch Lương cùng đám hộ vệ rời đi, Thích Vy còn cố ý hỏi một tiếng: “Có muốn ta chuẩn bị cho ngươi chút thuốc trị thương loại tốt không? Đứa nhỏ bị thương nếu không dùng thuốc lỡ như để lại sẹo sẽ không tốt đâu”.
Cơ Vô Song nghiến răng nghiến lợi nói: “Không cần ngươi đạo đức giả!”, nàng ta đường đường là trưởng công chúa mà còn thiếu chút thuốc đó sao? Cho dù thiếu thì nàng ta cũng sẽ không lấy của Thích Vy.
Ai biết trong thuốc có hạ độc gì chứ?
“Không cần ngại, thuốc của ta có hiệu quả rất tốt, bên ngoài không mua được đâu”, Thích Vy làm ra vẻ tiếc nuối nói.
Cơ Vấn Thiên nhìn thấy trong đáy mắt nàng ấn giấu sự đắc ý thì cũng chỉ có thế bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng trên mặt lại lộ rõ vẻ nuông chiều dung túng.
Nói khônn vói sách lâu únn hô sách hán nuven. Tiếu thuvất nàv do ReadMe chế