Mục lục
Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản thản nàng không quan tảm đến chế độ cấp bậc nhưng làm gì được những người bàn địa có ý thức giai cấp ăn sâu vào trong lòng. Sau khi nghe nàng nói thế, vẻ mặt các tiểu thư, phu nhân đêu không thế hiện bất kỳ sự phản đối nào, thậm chí còn có một phu nhản gật đầu đồng ý.

Chỉ là một nam sủng thôi, làm sao có thế sánh băng trọng thần trong triều như Trác đại nhàn được, thế chẳng phải là sỉ nhục người ta đó sao.

Thái hậu ngược lại muốn nói rằng cho dù là bản thản Trường công chúa hay nam sủng, miễn là Cơ Vô Song lẽn tiếng thì Thích Vy nên nế mặt.

Nhưng bà ta có ngu ngốc cũng biết không thế nói mấy lời này trước mặt đám phu nhản kia, bà ta vần cần thế diện đấy.

Nhưng sau đó Thái hậu nghĩ đến những lời Tô phu nhản nói lúc nãy, cảm thấy mừng rơn, coi như tủm được lôi sai khác của Thích Vy bèn lớn tiếng nói: “Vậy ngươi đường đường là Vương phi, lộ mặt ra ngoài còn ra thế thống gì, còn lấy không ít tiền khám chữa bệnh nữa chứ? Dục Vương phủ ản chặn chút bạc ấy của ngươi à? Hay là Dục Vương còn không nuôi được Vương phi của mình?”

Nói rồi Thái hậu phấn khích hệt như uống được thuốc bố kéo dài tuối thọ vậy.



Thích Vy không vui nói: “Vương phủ có bạc cũng là do Vương gia nhà ta vất vá kiếm ra, sao có thế phung phí được? Yêu cầu trá phí khám bệnh thì có gì sai, bó công ra thì phái nhận lại thù lao tương ứng chứ, kiếm được tiền bằng khá năng của mình là bán lĩnh cúa ta. Lẽ nào phái dựa dảm hoàn toàn vào đàn ông, là một người vô dụng yếu đuối, chí có thế đợi chết đói thì mới gọi là không mất mặt à?”

Tâm gửi một khi không có vặt chủ thì chẳng sống nổi, nói thế thì tự hào lầm sao?

“Ồ, dĩ nhiên ta không nói đến mâu hậu, mâu hậu đừng hiếu lầm”.

Thái hậu: T

Các phu nhân, tiếu thư ngồi đó thầm nhủ, không phái nói Thái hậu, lẽ nào đang chế giẻu họ?

Mộ phu nhân và Tô phu nhân vừa lẽn tiếng lúc nãy đã tỏ ra rất bất mãn, Mộ phu nhân cãi lại: “Lấy chồng theo chồng thì tất nhiên sẽ tiêu xài theo khuôn phép của nhà chồng, hành động kia của Vương phi chắng phải đang ám chí Dục Vương gia không nuôi nổi ngươi sao?”

Thích Vy nhìn Mộ phu nhản: “Vương gia nhà ta cái gì cũng thiếu, chí không thiếu bạc thôi, nhưng theo quy chế của Đại Ân, mỗi nâm Vương phi chỉ có thế chi tiêu một ngàn hai trăm lượng, ta không có vấn đ’ê gì khác, chỉ là thích tiêu tiền, tiêu hết số bạc này thì cũng chắng thế ngứa tay xin tiền Vương gia, dĩ nhiên phải tự mình nghĩ cách kiếm tiền rồi. Hay nói cách khác, Vương phi ta không đú bạc đế tiêu, các vị sẵn lòng hào phóng quyên góp chút được không?”

Mọi người sửng sốt khi nghe nói thế, một Vương phi như ngươi mà cũng dám đưa mặt ra xin bạc người khác à?



Hơn nữa bán thân họ còn không có đú bạc đế tiêu, lấy đâu ra đế quyên góp lại cho nàng chứ?

Nghĩ đến vị này là người mặc kệ thân phận mà ra ngoài kiếm tiền, Mộ phu nhản sợ nàng mớ miệng mượn bạc thật bèn lập tức ngậm miệng không ừ hử gì nữa.

Thái hậu và Cơ Vô Song cũng ngơ ngác vì những lời nói này cúa Thích Vy, cảm thấy rất ngưởng mộ và ganh ghét.

Đừng thấy thản phận của họ tôn quý mà lầm, nếu không được Hoàng thượng coi trọng thì số bạc họ có thế tiêu hàng năm cũng chỉ là số tiền mà pháp luật quy định.

Thỉnh thoảng có người đến cầu xin chuyện này thì nhét chút lợi ích, cũng tuyệt đối không nhiều bằng một ngàn hai trăm lượng.

So sánh ra, họ nào có tự tin được như Thích Vy? Tức giận!

Thái hậu tức đến mức muốn hung hăng dạy dỏ nàng một trận, nhưng lúc này một phu nhân có vẻ ngoài hiền từ khác vẩn luôn im lặng lại tỏ ra khen ngợi, cười nói với Thích Vy: “Dục Vương phi có thế tự mình kiếm được tiền quả thật cũng không có gì đáng trách, nữ quyến trong nhà không phải cũng có chút tài sản riêng đó sao, chẳng qua chí là chuyện rất bình thường thôi mà”.

Thái hậu biến sắc, bà ta kiêng dè nhìn vị phu nhân mà Thích Vy không biết lai lịch này một cái, sau đỏ nuốt lại lời quở trách sầp đến bên môi.

Thích Vy nhìn vị này một cái, người có thế khiến Thái hậu kiêng dè, e là lai lịch thân phận cũng không tầm thường.

Đối phương đế ý thấy Thích Vy nhìn mình thì cũng bình tĩnh mím cười với nàng, hành động càng khiến nàng cảm thấy vị phu nhân này không tệ.

“Thôi vậy! Đừng nói chuyện này nữa, ai gia không muổn nghe ngươi nói bản thân có năng lực như thế nào, kiếm được bao nhiêu tiền. Thân là Vương phi một nước mà lúc nào cũng mớ miệng ra là bạc này bạc nọ, còn ra thế thống gì nữa”.

Thích Vy thấy gân xanh nối trên trán Thái hậu, rõ ràng nàng đã chọc tức bà ta đến không chịu được, hơn nữa bà ta tuối đã lớn, tránh việc đối phương bị mình chọc tức đến mức xuất huyết não, Thích Vy đành ngậm miệng lại không nói nữa.

Nhưng qua một hồi như vậy, nàng lại nhớ đến một chuyện đã bị nàng bỏ qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK