Người này ngay cả áo khoác cũng chưa cởi, rõ ràng là cố ý đùa giỡn nàng!
Đúng là ăn no rửng mỡ!
Đường đường là một vương gia lại không đi lo chính sự, nửa đêm rảnh rỗi đến đây đùa giỡn người khác?
“Vương gia, sở thích của ngươi cũng rất rất khác biệt đó”, Thích Vy tức giận đáp: “Đi đường mấy ngày liền, bây giờ ta đã rất mệt mỏi, muốn đi ngủ, không rảnh đấu võ mồm với ngươi, xin mời ra ngoài rẽ trái, phòng của vương gia ở bên cạnh, lúc ra ngoài nhớ đóng cửa giúp ta nhé?”
“Nếu bản vương nói không được thì sao?”, Cơ Vấn Thiên chậm rãi nói: “Vương phi vẫn nên thu hồi ngân châm đi, ta và cô là phu thê, đêm đầu tiên sau khi hồi phủ cô liền mưu sát phu quân, nếu như để cho Thích gia biết thì chỉ sợ rằng ngày mai liền có người đến chịu đòn nhận tội”.
Thích gia? Thích Vy dừng một chút, lại nhớ đến thái độ của Thích gia đối với mình, suýt chút nữa còn bật cười thành tiếng.
Đám người đó chỉ sợ là đang hận sao nàng không chết ở Ninh Thành.
Bây giờ bọn họ biết nàng chẳng những khỏe mạnh mà còn sinh cho Cơ Vấn Thiên một đứa con trai, địa vị của nàng ở Dục vương phủ vững vàng như vậy, nói không chừng còn có người tức giận đến mức ăn không ngon ngủ không yên.
“Ta không quan tâm đến Thích gia”, thái độ của Thích Vy không thay đổi: “Nhưng nếu như vương gia vẫn cố ở lại…”
“Thì cô sẽ làm thế nào?”, trong lòng Cơ Vấn Thiên trở nên hứng thú.
Thích Vy híp mắt gằn từng chữ: “Nếu như ngươi dám nằm xuống thì ta liền đâm ngân châm vào yết hầu của ngươi”.
Nghe vậy, Cơ Vấn Thiên có vẻ rất chống đối.
Thích Vy cười ha hả, dám coi thường nàng? Ai bảo hắn vật phòng thân của nàng chỉ có duy nhất một cây ngân châm?
Sau thắt lưng của nàng còn cả một túi ngân châm, nếu Cơ Vấn Thiên có chút không thành thật thì nàng liền xiên hắn thành cái rổ ngay.
Cơ Vấn Thiên dường như nhìn ra được điều gì đó trong biểu hiện của nàng, hắn ngừng trêu chọc nàng, chỉ chậm rãi nói: “Yên tâm, ta sẽ không đụng vào cô, nhưng đêm nay ta phải ngủ lại”.
Thích Vy thấy bộ dạng cây ngay không sợ chết đứng của hắn thì liền bật cười giận dữ: “Dựa vào cái gì mà ta phải nghe lời ngươi?” Không phải mọi chuyện đã xong rồi sao?
Cơ Vấn Thiên thản nhiên nhắc nhở: “Dựa vào việc cô là vương phi của bản vương, đêm đầu tiên hồi phủ lại ngủ phòng riêng, cô muốn ngày mai tất cả quan lại trong kinh thành đều biết chúng ta không hòa thuận sao?” Ngay cả đám hạ nhân trong vương phủ cũng khó nói, một khi phát hiện nàng không được phu quân coi trọng thì nhất định sẽ không xem vương phi nàng ra gì, hắn chỉ giúp đỡ nàng thôi.
Thích Vy và Thích Cẩm Dương dù sao cũng là hai chuyện khác nhau.
Thích Vy nhanh chóng hiểu ý của hắn, nét mặt càng lúc càng trở nên mất kiên nhẫn.
Nàng biết trở lại kinh thành không phải chuyện gì tốt, ngay cả ngủ như thế nào cũng có người theo dõi, nàng thật sự rất sợ.
Nghĩ ngợi một chút, Thích Vy đành thu lại ngân châm, nhưng nét mặt vẫn không mấy thiện cảm nói: “Ta không quen ngủ với người khác, nếu nửa đêm không cẩn thận đá ngươi xuống giường thì cũng đừng có mà trách tội ta”.
Cơ Vấn Thiên gật đầu nói: “Không cần lo lắng, cô còn chưa kịp động thủ thì ta đã đá cô xuống giường trước rồi”.
Thích Vy: “???”
Thích Vy nhìn hắn, không thể tin nổi hắn lại có thể nói ra lời này. Có phải là đàn ông không vậy?
Cơ Vấn Thiên nhướng mày: “Cô cũng có thể thử xem ta có phải đàn ông hay không”.
Thích Vy hiếm khi bị nghẹn họng như lúc này, một lúc sau nàng mới hít sâu một hơi, quyết định không dây dưa thêm với hắn nữa, liền kéo chăn lên người, lăn vào trong giường quay lưng lại, chừa đủ khoảng trống cho Cơ Vấn Thiên, không cho hắn có cơ hội làm chuyện vô sỉ.
Thích Vy không hề chú ý đến ánh mắt đang dần tối lại của hắn, thông qua ánh trăng ngoài cửa sổ nàng liền thấy rõ y phục của hắn lúc này.
Người này ngay cả áo khoác cũng chưa cởi, rõ ràng là cố ý đùa giỡn nàng!
Đúng là ăn no rửng mỡ!
Đường đường là một vương gia lại không đi lo chính sự, nửa đêm rảnh rỗi đến đây đùa giỡn người khác?
“Vương gia, sở thích của ngươi cũng rất rất khác biệt đó”, Thích Vy tức giận đáp: “Đi đường mấy ngày liền, bây giờ ta đã rất mệt mỏi, muốn đi ngủ, không rảnh đấu võ mồm với ngươi, xin mời ra ngoài rẽ trái, phòng của vương gia ở bên cạnh, lúc ra ngoài nhớ đóng cửa giúp ta nhé?”
“Nếu bản vương nói không được thì sao?”, Cơ Vấn Thiên chậm rãi nói: “Vương phi vẫn nên thu hồi ngân châm đi, ta và cô là phu thê, đêm đầu tiên sau khi hồi phủ cô liền mưu sát phu quân, nếu như để cho Thích gia biết thì chỉ sợ rằng ngày mai liền có người đến chịu đòn nhận tội”.
Thích gia? Thích Vy dừng một chút, lại nhớ đến thái độ của Thích gia đối với mình, suýt chút nữa còn bật cười thành tiếng.
Đám người đó chỉ sợ là đang hận sao nàng không chết ở Ninh Thành.
Bây giờ bọn họ biết nàng chẳng những khỏe mạnh mà còn sinh cho Cơ Vấn Thiên một đứa con trai, địa vị của nàng ở Dục vương phủ vững vàng như vậy, nói không chừng còn có người tức giận đến mức ăn không ngon ngủ không yên.
“Ta không quan tâm đến Thích gia”, thái độ của Thích Vy không thay đổi: “Nhưng nếu như vương gia vẫn cố ở lại…”
“Thì cô sẽ làm thế nào?”, trong lòng Cơ Vấn Thiên trở nên hứng thú.
Thích Vy híp mắt gằn từng chữ: “Nếu như ngươi dám nằm xuống thì ta liền đâm ngân châm vào yết hầu của ngươi”.
Nghe vậy, Cơ Vấn Thiên có vẻ rất chống đối.
Thích Vy cười ha hả, dám coi thường nàng? Ai bảo hắn vật phòng thân của nàng chỉ có duy nhất một cây ngân châm?
Sau thắt lưng của nàng còn cả một túi ngân châm, nếu Cơ Vấn Thiên có chút không thành thật thì nàng liền xiên hắn thành cái rổ ngay.
Cơ Vấn Thiên dường như nhìn ra được điều gì đó trong biểu hiện của nàng, hắn ngừng trêu chọc nàng, chỉ chậm rãi nói: “Yên tâm, ta sẽ không đụng vào cô, nhưng đêm nay ta phải ngủ lại”.
Thấy vậy, Cơ Vấn Thiên trong bóng tối yên lặng mỉm cười, chậm rãi cởi áo khoác, nằm xuống bên cạnh nàng.
Hơi thở của người khác đột nhiên tiến đến sau lưng khiến cho thân thể Thích Vy vô thức căng thẳng, mùi đàn ông khiến cô rất khó chịu.
Nàng thật sự không quen ngủ chung giường với người khác, bây giờ đứng dậy thì có vẻ làm quá, nếu không thì nàng đã ra ngủ trên chiếc giường êm ái bên ngoài rồi.
Kỳ thật Cơ Vấn Thiên cũng không quen ngủ bên cạnh người khác.
Bên tai hắn truyền đến tiếng thở của Thích Vy, rõ ràng là nàng vẫn chưa ngủ, khiến cho hắn cũng cảm thấy khó ngủ.
“…” Hai người mơ hồ cảm thấy được cả hai đều không thể hoàn toàn thả lỏng.
Đã làm ra chuyện kia rồi, sao có thể không xấu hổ?
Thích Vy lại trở mình trong bóng tối, quyết định không quan tâm đến hắn nữa.
Nàng có thể nhìn ra năm xưa Cơ Vấn Thiên dường như cũng giống như nàng, không hề tình nguyện, hôm nay cả hai đều ở trạng thái bình thường, Cơ Vấn Thiên chắc là sẽ không đói khát đến mức xông đại vào nàng.
Nếu như hắn thật sự vô sỉ như vậy thì nàng cũng chỉ có thể chịu…
…chịu con mắt hắn!
Dưới gối còn có mấy gói thuốc bột, nếu như hắn dám lộn xộn, nàng sẽ cho hắn nếm trải cay đắng ngay.
Đã trấn an được bản thân, không bao lâu sau thì Thích Vy liền cảm thấy buồn ngủ, xe ngựa thời cổ đại ngồi rất xóc nảy, đoàn hộ tống bắt nàng và Thích Tiểu Dương đi mấy ngày liền, nàng thật sự rất mệt mỏi.
Nghe thấy tiếng thở đều đều bên cạnh mình, Cơ Vấn Thiên cũng không buồn ngủ, chỉ nhìn chằm chằm vạc giường hồi lâu. Không biết hắn đang suy nghĩ gì, chỉ biết cuối cùng đến tận đêm khuya hắn mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Sáng sớm.
Thích Vy vươn vai ngồi dậy, người bên cạnh đã biến mất từ lúc nào, mà nàng cũng không để ý đến chuyện đó.
Nha hoàn đứng bên ngoài nghe thấy động tĩnh liền gõ cửa rồi nối đuôi nhau bước vào trong. Ngoại trừ Nam Tinh cùng Thanh Đại đi đầu thì còn có tám nha hoàn có dung mạo xinh xắn lanh lợi, khoảng chừng mười sáu mười bảy tuổi, trong tay bưng chậu nước, khăn mặt, nước súc miệng, y phục,… trang bị đầy đủ tận răng. Trong biệt trang không có đãi ngộ như vậy, ban đầu là do không ai coi trọng nàng, về sau là do nàng không yêu cầu.
Hôm nay là lần đầu tiên nàng được tận hưởng đãi ngộ này ở thế giới cổ đại. Cảm giác thật sự rất tuyệt.
Nam Tinh cùng Thanh Đại là hai nha hoàn duy nhất tiến vào tay không. Sau khi hai người tiến vào, một người giúp nàng gấp chăn, người còn lại bóp vai cho nàng để hồi phục cơ thể rã rời sau khi nàng thức dậy.
Sau khi các nha hoàn hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu xong, Thích Vy phất tay để cho những nha hoàn kia lui xuống trước, chỉ để lại hai người của nàng.
“Nói cho ta biết chuyện gì đang xảy ra?”