Thích Cẩm Nhã kiêu ngạo nhìn bọn họ, không nói gì.
Mới vào cung được mấy ngày, nàng ta đã cảm nhận rõ sự chênh lệch giữa hiện thực và tưởng tượng, người có thể chèn ép nàng ta quá nhiều, Hoàng hậu, Quý phi, Nhàn phi, Tĩnh phi, Nhu phi, thậm chí còn có năm, sáu vị tần, xuống dưới nữa còn có Tiệp dư,
Mỹ nhân, tuy không nhiều nhưng tổng cộng cũng có tận mười mấy người.
Nếu tính thêm các lão ma ma, cung nữ, thái giám đắc lực bên cạnh mấy người này nữa, nàng ta phải xem sắc mặt của mấy chục người ấy chứ.
Nàng ta dẫu gì cũng là con gái của Hộ bộ Thượng thư, khi vào cung, chẳng những không thể hưởng vinh hoa vô tận mà ngược lại còn phải cố gắng lấy lòng người khác, giành lấy cơ hội trèo cao.
Ma ma dạy họ quy tắc đối nhân xử thế chỉ ước gì mỗi một câu họ nói ra, mỗi một bước đi đều phải tuân theo quy tắc, không được vượt quá giới hạn, không được tự do tự tại như ở ngoài cung, huống gì mấy ngày nay, đến bóng dáng của người bên cạnh Hoàng thượng, nàng ta cũng chưa được gặp.
Sự khác biệt quá đỗi như thế thì bảo sao nàng ta chấp nhận được trong thời gian ngắn chứ?
Phải liên tục giả vờ ngoan ngoãn trước mặt các quý nhân mấy ngày nay, hiện tại Thích cẩm Nhã chỉ có thế tìm chút cảm giác vượt trội từ mấy tú nữ có địa vị thấp hơn mình.
Thấy vậy, Tạ Vân Uyển đau đầu cau mày rồi dịu dàng nói với những người khác: “Tất cả đều là tỷ muội cùng hầu hạ Hoàng thượng mai sau, cùng đi ra từ một lần tuyến tú, chư vị không cần phải khách sáo như vậy, lại đây ngồi cùng đi”.
Lúc này, sắc mặt của những người khác mới dịu đi, nhưng trong lòng lại thầm cảm thấy bất mãn với Thích cẩm Nhã.
Chẳng phải vì xuất thân cao hơn họ nên mới được phong là Tài nhân sao? Đắc ý gì chứ, còn chưa có gì mà đã vênh váo như thế, nếu sau này thật sự có quyền có thế rồi, chẳng phải nàng ta sẽ chèn ép họ đến chết sao?
Thích Cấm Nhã không biết là chỉ với một hành vi không phù hợp vừa rồi, nàng ta đã đắc tội với năm, sáu Bảo lâm, Ngự nữ rồi.
Tuy rằng bây giờ địa vị của họ thấp hơn nhưng chút cách biệt không phải là không thể đuổi kịp, một khi ai đó trong số này được quý nhân nào ưu ái hoặc được Hoàng thượng thị tẩm, phong thẳng lên Mỹ nhân không phải là không thể.
Tạ Vân Uyển biết rõ điều này nên mới chừa lại đường lui, nàng ta coi trọng đạo lý gặp người thì kết cái thiện duyên.
Hiện tại chưa có ai vượt qua người khác một bước, đều chưa thị tẩm nên không cần phải vội khoe khoang ưu thế của mình khiến người khác chán ghét, hành động của biểu muội cẩm Nhã… quả thật là lổ mãng, mà bản thân nàng ta lại hoàn toàn không nhận ra điều này.
Tạ Vân Uyến cảm thấy đau đầu nhưng không có ý định nhắc nhở.
Tống cộng có bốn Tài nhân, mấy ngày nay, họ đều âm thầm so đấu với nhau, muốn xem thử ai sẽ là người đầu tiên được thăng làm Mỹ nhân, quan hệ cạnh tranh thì tất nhiên phải giấu nghề.
Vì ngại quan hệ họ hàng, Tạ Vân Uyển sẽ không cố tình hãm hại Thích Cẩm Nhã, nhưng nàng ta tự tìm đường chết, vậy thì đừng trách sao Tạ Vân Uyển này thờ ơ, không nhắc nhớ.
Một nhóm người ngồi trong đình nói chuyện, chủ yếu là nói về các quy tắc mà hai ngày nay học được trong cung, thỉnh thoảng tán gẫu về cảnh đẹp chưa từng thấy trong Ngự Hoa Viên. Nói một lúc rồi không hiểu sao lại nói đến Quốc Sắc Thiên Hương Lâu được nhiều người sùng bái trong kinh gần đây.
Trương báo lâm nói: “Lúc vừa nghe nói đến cửa hàng này, ta còn nghi ngờ, chẳng biết đồ bên trong có tốt như quảng cáo không, nhưng sau khi mua về sử dụng, ta mới thấy đáng đồng tiền bát gạo”.
Lưu bảo lâm gật đầu: “Chẳng phải thế à? Lúc mới đến kinh thành, mẫu thân dẫn ta đến Quốc Sắc Thiên Hương Lâu đế mua loại cao trắng rửa mặt. Chỉ mới vài hôm, mặt ta đã trở nên trắng sáng, da dẻ cũng mịn màng hơn, ta được giữ lại trong đợt tuyển tú này đúng là có không ít công lao của Quốc Sắc Thiên Hương Lâu”.
Lưu bảo lâm là tú nữ từ nơi khác đến, không quá nổi bật trong số các tú nữ ớ đây, nhưng sau khi đến kinh thành, nàng ta sử dụng không ít thuốc viên và thuốc mỡ của Quốc Sắc Thiên Hương Lâu, sau đó lại mua thêm hoa lộ, ngày nào cũng bôi lên người làm cho cơ thể có mùi thơm thoang thoảng, nhờ đó mới được lọt đến vòng cuối cùng, điều này khiến nàng ta vô cùng sùng bái Quốc Sắc Thiên Hương Lâu.
Những người từng dùng hoặc từng nghe nói đến danh tiếng của Quốc Sắc Thiên Hương Lâu cũng nhao nhao nói.
Cho đến khi có người đột nhiên nói một câu như là: Quốc Sắc Thiên Hương Lâu là do Dục Vương phi mớ. Thích Cẩm Nhã vẫn lạnh nhạt phớt lờ mọi người nãy giờ mới phản ứng lại với từ “Dục Vương phi”, lập tức nhíu mày tỏ ra không vui.