Rõ ràng biết rằng điều đó có lợi cho bọn họ, nhưng nhìn thấy con gái của mình đi giúp kẻ có quan hệ đối địch với mình, trong lòng Thích Bá Hàn thật sự không thấy thoải mái.
Thích Vy mất hứng: “Gọi bổn Vương phi ra chỉ đế nói mấy lời nhảm nhí này à? Nếu là thế, bốn Vương phi phải hồi phủ
Nàng còn phải về chuẩn bị thật tốt đế làm giải phẫu lần tiếp theo cho Giang Mộc Hàn đây này.
Đã cầm bạc của người ta thì không nên biếng nhác.
“Có thời gian nói… mấy lời nhảm nhí chẳng đâu vào đâu này, không bằng ngẫm lại xem nên làm thế nào đế giải quyết phiền toái do Thích Cẩm vinh gây ra đi”, nói xong, nàng dợm bước định đi.
Thích Bá Hàn lập tức nói: “Đợi một lát, con là Dục Vương phi, hoàng thượng và hoàng hậu cũng có vài phần nể mặt con, Dục Vương lại rất xem trọng con, nói thế nào thì cẩm Vinh cũng là đệ đệ của con, con nói vài lời hay trước mặt Dục Vương, nghĩ cách cứu Cấm vinh ra đi”.
Tạ An Như vội nói: “Còn có Vân Hải!”
Thích Vy nhìn thái độ đương nhiên của hai người họ, không biết nên khóc hay nên cười, nàng thẳng thừng từ chối: “Không được!”
“Lúc ấy, ở hiện trường có rất nhiều người tận mắt nhìn thấy Thích Cấm Vinh hành hung, vốn không dề dàng cứu được người ra, các ngươi muốn ép buộc ta?”
Trước khi Thích Bá Hàn và Tạ An Như mớ miệng, Thích Vy lại nói: “Tuy nhiên, muốn tìm người gánh bớt một phần tội danh cũng không phải không được”.
Sắc mặt hai người thoáng sững sờ.
Thích Vy nhìn Tạ An Như, cười đầy ác ý: “Không phải ngươi vừa nói à, còn có Tạ Vân Hải nữa, ban đầu, chính bởi Tạ Vân Hải khiêu khích nên mới dẫn đến ẩu đả, tính ra, tội của hắn ta cũng không nhẹ đâu. Hắn ta và Thích Cẩm Vinh chia nhau tội danh đi, có lẽ cả hai có thể giữ được mạng đấy”
sắc mặt Tạ An Như tái nhợt: “Không thế nào! Vân Hải là cháu trai trưởng của Tạ gia, hẳn ta không thế xảy ra chuyện được”.
Sắc mặt Thích Bá Hàn rất khó coi, không biết là bởi những lời của Thích Vy, hay bởi Tạ An Như cứ hướng về nhà mẹ đẻ mình.
Đúng, Thích Cẩm Vinh không phải con dòng chính, cũng không phải con trai trưởng, nhưng dù gì đó cũng là con ruột của ông ta, sao có thể kém hơn Tạ Vân Hải được? Nếu không phải Tạ Vân Hải gây sự trước thì một đứa chỉ biết ăn chơi, vui đùa, chưa từng gây rắc rối gì lớn như Thích Cẩm Vinh sao có thế gây ra đại họa được?
Thích Vy cười: “Tạ Vân Hải là cháu trai trưởng của Tạ gia, còn Giang Mộc Hàn bị chặt đứt chân, hẳn ta cũng là con trai trưởng của Giang gia đấy, ai cao quý hơn ai hả?”
“Chắc là các người còn chưa nhìn thấy vết thương khủng khiếp của Giang Mộc Hàn đâu nhỉ? Phần chân bên trái bị lưỡi dao sắc bén chém đứt, da, xương cốt đều bị đứt, chỉ còn lại một phần da nhỏ dính liền với thân thể, chỉ cần không cẩn thận kéo một phát thì cả cái chân sẽ bị giật ra, máu chảy lên láng trên mặt đất, mạng cũng mất một nửa. Lúc bổn Vương phi nhìn thấy hắn ta, sắc mặt hắn ta trắng bệch, mặt không có chút máu, hô hấp yếu ớt, không nhìn kỹ còn tưởng người đã chết rồi đấy”.
Nghe nàng nói, Thích Bá Hàn và Tạ An Như vô thức tưởng tượng ra hình ảnh kia, sắc mặt cả hai thoáng cái trắng bệch.
“Nếu Thích Cẩm Vinh bị người ta chém đứt chân, trở thành dáng vẻ như Giang Mộc Hàn, không biết các người có dễ tha thứ cho kẻ đầu sỏ đã gây nên chuyện như vậy không?”
Gần như khi nàng vừa dứt lời, sắc mặt Tạ An Như thoáng trở nên dữ tợn, ánh mắt hung ác như muốn ăn thịt người.
Hiển nhiên, với sự ngoan độc của Tạ An Như, bà ta nhất quyết sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào làm tổn thương con mình có thể bình an vô sự, không đem kẻ đó ra phanh thây xé xác thì quyết không bỏ qua.
“Suy bụng ta ra bụng người, các ngươi nghĩ rằng lần này Giang thượng thư sẽ bỏ qua dễ dàng vậy à? Nên hãy chuẩn bị tinh thần Thích Cẩm Vinh sẽ bị lột một lớp da đi, sau đó xem đây là bài học, ngày sau quản lý cho tốt con cái trong nhà, đừng để chuyện này xảy ra lần thứ hai”.
Thích Bá Hàn nhìn nàng bằng ánh mắt nặng nề: “Ngươi nhất quyết không hỗ trợ?”
Thích Vy giễu cọt: “Không phải không muốn giúp, mà là không giúp được. Trong lòng ngươi có lẽ rất rõ, không thể vì một tên phạm nhân đã làm ra chuyện thất đức mà muốn bổn Vương phi trả một cái giá thật đắt”.