Cơ Tiểu Dương còn nhỏ tuổi nên không cần phải tham dự vào chuyện xã giao như người trưởng thành, Thích Vy liền để cậu dẫn đám nhóc theo trưởng bối đến sang một khu khác chơi, vương phủ còn đặc biệt chuẩn bị cho bọn nhỏ hai bàn đồ ăn phù hợp với khẩu vị của trẻ con.
Đế hậu không tiện đến tham dự, làm vậy e rằng sẽ thể hiện vương phủ được vinh sủng quá mức, nhưng trước khi khai tiệc, hai vị đã bảo Vệ tổng quản đích thân đưa đến mấy món bảo vật mà họ tự chọn trong khố phòng, trong số đó hiển nhiên có sâm lao sơn 300 năm và một đôi hà thủ ô trăm năm là tặng riêng cho Thích Vy.
Thật ra không chỉ đế hậu, mà các vị khách mời khác, người thân của những người từng nhận ân huệ từ Thích Vy, gần như đều mang tặng các loại dược liệu quý hiếm được cất giấu trong nhà mình. Bọn họ nhìn ra được Cơ Vấn Thiên để tâm đến nàng, chỉ cần nàng vui vẻ, đương nhiên có thể kết một mốl duyên lành cùng Dục vương phủ.
Nhận tấm chân tình của những người này, Thích Vy đã bắt đầu suy nghĩ đến việc sẽ bào chết một vài loại thuốc để đáp lễ cho bọn họ sau bữa tiệc sinh nhật ngày hôm nay. Có qua có lại, ngày sau mọi người mới có thể sống chung vui vẻ, lỡ như có ai bệnh hoạn đau nhức gì đó thì chi tiền cũng lưu loát hơn.
Sau khi khai tiệc, nữ quyến và nam tử tách ra, ngồi vào vị trí được chuẩn bị sẵn cho mình, với tư cách là nữ chủ nhân của Vương phủ, đương nhiên Thích Vy sẽ nhận trách nhiệm chiêu đãi phái nữ.
Vốn dĩ với tư cách là nhà mẹ đẻ của Thích Vy, người Thích gia có thế ngồi vào vị trí chủ, nhưng lúc bố trí, phía Vương phủ lại không có ý định đối xử đặc biệt nên chỉ sắp xếp Thích gia ở vị trí tương đồng với hai vị Thượng thư khác là Giang gia và Vệ gia.
Vì đề phòng Thích Bá Hàn và Giang Ninh Viễn đánh nhau, vương phủ còn cố ý sắp xếp bọn họ ngồi đối diện, để cùng lắm thì cả hai chỉ có thể chém giết bằng mắt, tránh ảnh hưởng đến bầu không khí tốt đẹp của bữa tiệc sinh nhật.
Tạ An Như thật sự không vừa ý với cách sắp xếp như vậy, bà ta cố tình muốn tìm Thích Vy gây rối, nhưng lại bận tâm Cơ Vấn Thiên nên chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn, vì lẽ đó trong suốt buổi tiệc sắc mặt bà ta hết sức khó coi, lại nói, đám quý phụ xung quanh đều nhịn không được khi nhìn thấy trò hề của bà ta nên cũng nói mát vài câu.
Thức ăn và rượu trong bữa tiệc sinh nhật đều có hương vị thượng thừa, nhưng Cơ Vấn Thiên lại không căn dặn quản gia chuẩn bị thêm bất kỳ tiết mục gì, cơ bản là để mọi người ăn uống no say, tâm sự vài câu, đến thời điểm phù hợp có thể giải tán.
Ngồi hai bên Thích Vi là hai người có quan hệ tốt nhất với nàng, Phó Vân Thi và Lục Thanh Sương, xa hơn chút thì là Trần thị, phu nhân của Lục Bắc Thần, những người còn lại ngồi cùng bàn phần lớn đều trẻ tuổi, Cơ Vô Song và Trầm Vân Phỉ cũng ở trong số đó.
Thích Vy không có kiên nhẫn ứng phó với các nàng, và nàng cũng không muốn miễn cưỡng bản thân cười nói với bọn họ, nên nàng đã thẳng thừng gạt bọn họ sang một bên, chỉ cười đùa với nhóm nhỏ bên cạnh mình. Đại khái là Cơ Vô Song và Trầm Vân Phỉ cũng cảm thấy nàng nhàm chán nên cả hai tự mình ăn uống phần mình.
Bữa tiệc bắt đầu lúc chạng vạng, ăn uống được một nửa thì trời cũng sụp tối, trong sân được treo rất nhiều đèn lồng, có thể nói là đèn đuốc sáng trưng, vô cùng rực rỡ.
Qua ba tuần rượu, không ít người đã ngà ngà say, chỗ ngồi cũng có một chút thay đổi, vài người đi mời rượu, rồi hứng khởi ngồi lại tiếp tục trò chuyện, cũng có một vài người hơi say nên tìm nơi an tĩnh ngồi nghỉ một chốc, nhờ vậy mà người của vương phủ cũng có một ít thời gian thư giãn.
Vì lẽ đó, lúc mới phát hiện Cơ Vấn Thiên vắng mặt, Thích Vy cũng không quá đế tâm, chỉ tùy tiện hỏi một người hầu đang phục vụ trong bữa tiệc. Sau khi nghe người nọ nói là do uống quá nhiều nên vương gia đã tìm chỗ yên tĩnh ngồi nghỉ, nàng liền đế chuyện này qua một bên, tiếp tục trò chuyện cùng nhóm Phó Vân Thi.
Thích Vy nào biết đâu rằng lúc này Cơ Vấn Thiên đã say khước và bị một người hầu lạ mặt dìu đến một phòng khách mà ngày thường rất ít khi dùng đến.
Cơ Vấn Thiên say chếch choáng, hắn sầm mặt, híp mắt hỏi người bên cạnh: “Đang đi đâu vậy?”
Người hầu cúi đầu nói: “Vương gia say rồi, tiểu nhân dìu ngài về phòng nghỉ ngơi”.
Cơ Vấn Thiên do dự nói: “Nhưng hình như đây không phải hướng về chủ viện.