Hoàng Bình Thăng ngày càng nổi nóng, ra lệnh: “Phá cửa”.
“Vâng”, quản gia phất tay với gia đinh: “Phá cửa”.
Gia đinh không gõ cửa nữa mà giơ gậy đang cầm trong tay lên bắt đầu đập mạnh vào cửa, những người xem xung quanh nhìn thấy họ thô lồ như vậy cũng khá sợ hãi, lo lắng sau khi những người này vào được bên trong thì không biết có gây ra án mạng gì không.
cửa y viện cũng không quá vững chắc, mười mấy gia đinh hợp sức lại nhanh chóng phá được cửa sau khoảng một phút, ngay lúc ấy, có kẻ nhịn không được mà bước ra từ trong đám người, lớn tiếng nói: “Chủ nhân của ngôi nhà này đã rời khỏi đây hơn nửa tháng rồi, sau đó không thấy ai ra vào nơi này nữa, chắc là bên trong không có người đâu”.
Nếu có người, dù đối phương sợ đám đông đến gây sự nhưng chắc chắn sẽ tạo ra động tĩnh gì đó, đằng này gọi lâu như thế mà bên trong còn chẳng có một tiếng vang.
Hoàng Bình Thăng nhìn người vừa lên tiếng, đôi mày nhíu chặt làm đối phương sợ hãi vội vàng lần vào đám đông.
Hoàng Bình Thăng hừ một tiếng, sau đó vẫn cố chấp bảo đám ngươi xông vào trong.
Rốt cuộc có ai hay trốn bên trong hay không, phải tự kiếm tra mới biết.
“Lão gia, hình như không có người thật, đã kiểm tra bên nhà chính, đều không có ai”, quản gia bẩm báo.
Sắc mặt Hoàng Bình Thăng rất khó coi: “Lẽ nào người phụ nữ đó đoán được chúng ta sẽ đến tìm nên sợ tội bỏ trốn trước sao?”
Không có nơi nào đế trút giận, Hoàng Bình Thăng lướt nhìn xung quanh, nghiến răng nói: “Nếu đã không có ai ở đây, vậy thì đập phá nơi này cho ta”.
“Vâng!
Rất nhanh, khi những người bên ngoài thò đầu nhìn vào thì họ nghe thấy một loạt âm thanh đập phá đồ đạc vang lên từ bên trong, nhưng chẳng hề nghe thấy tiếng người la hét, vì thế họ nghĩ chắc là người ban nãy không nói dối. Chủ nhân ngôi nhà quả thật không có đây, chỉ tiếc cho bên trong toà nhà này thôi, không biết đã bị đám phá hoại này phá huỷ thành gì rồi, hầy!
Thích Vy biết được tin nhà của mình bị đập phá khi chuyện đã xáy ra được một canh giờ.
Sau khi Cơ Vấn Thiên phái người đi thăm dò tình hình bên phố Bạch Hổ, dù là Thích Vy hay Cơ Tiểu Dương thì đều tức đến nô’ phổi.
“Người họ Hoàng kia có vấn đề về đều óc à? Rõ ràng là con gái ông ta tự mình làm ra chuyện xấu, sau đó còn đe dọa uy hiếp, giờ vẫn có mặt mũi đến đập phá địa bàn của chúng ta à?”, Cơ Tiểu Dương tức giận đi tới đi lui trong đại sảnh, đôi lúc còn túm lấy tóc mình, trông có vẻ cực kỳ nóng nảy.
“Đền tiền! Nhất định phải bắt chúng đền gấp bội, nếu không ta sẽ dẫn một đám thị vệ Vương phủ đến nhà chúng đập hết toàn bộ”.
Mặc dù Thích Vy không để lộ cảm xúc ra ngoài như Cơ Tiểu Dương nhưng đôi mắt lạnh lùng cùng với áp suất thấp khiến người ta không thể coi thường đang toả ra từ người nàng đã cho thấy trong lòng nàng cũng đang hừng hực lửa giận.
Dám phá nhà của nàng, còn dám nói nàng không có đạo đức nghề ỵ? Đúng là nể mặt đám này quá rồi!
Cũng không biết là kẻ nào gan to bằng trời, làm chuyện cẩu thả rồi còn muốn vào cung, nếu không phải bị nàng bắt gặp, cũng không thể nhắm mắt làm ngơ đế Hoàng thượng biến thành kẻ coi tiền như rác, nàng nói ra việc làm gì?
Lùi một bước mà nói thì là do Hoàng Nhược Lâm quá tham lam, mạo phạm nàng trước, còn không cho phép nàng đánh trả à?
“Xem ra người nhà họ Hoàng vẫn chưa được dạy dồ đủ, nếu đã thế thì ta sẽ tiễn chúng một đoạn!”, Thích Vy lạnh lùng nói.
Cơ Vấn Thiên tờ mò: “Nàng định
làm gì?”
Thích Vy cong môi: “Ngươi sẽ biết nhanh thôi, nhưng ta phải mượn vài người của ngươi”.
Cơ Vấn Thiên gật đầu: “Cứ tùy ý sử dụng”.
Chuyện nhà họ Hoàng vốn dĩ chỉ lan truyền trong giới quyền quý, dân chúng chỉ biết là con gái của một viên quan nào đó xảy ra chuyện, cụ thể là ai thì chẳng rõ,
Nhưng hiện tại Thích Vy đã lại đẩy nhà họ Hoàng thêm một cái, tin tức một ngôi nhà trên phố Bạch Hổ bị đập phá giữa ban ngày vốn chỉ lan truyền ở một số khu vực gần đó, nhưng giờ nàng đã cho cả kinh thành biết tên và “chiến tích” của Hoàng Nhược Lâm chỉ trong vòng một ngày.
Các triều thần lớn nhỏ trong kinh chỉ biết Hoàng Nhược Lâm không còn trong trắng nữa, Thích Vy lại dứt khoát tiết lộ thêm chuyện đối phương mới phá thai cách đây không lâu, hơn nữa còn dùng thân phận Dục Vương phi của nàng để nói ra rằng lúc nàng vào cung, vừa lúc chạm mặt, phát hiện không đúng nên mới nói chuyện này cho Hoàng hậu biết, chẳng có liên quan gì đến Thánh Thủ Tiên vô tội kia cả.