“Bây giờ phải làm sao?”, Tô Bạch Chỉ cắn môi, vẻ mặt cực kỳ tức giận và bất an, còn có một chút hối hận.
Chuyện lần trước đã khiến tài sản trong nhà hao hụt đi rất nhiều, cha vốn đã bất mãn với nàng ta, nếu lần này không xử lý chuyện này cho ổn thỏa, sau này nàng ta khó có thể tiếp tục kéo dài chuyện hôn nhân để cầu một chỗ đứng ớ hậu viện của Dục Vương phủ.
Thân phận đích nữ của Thường Thắng Bá phủ đã đủ cao, trong hai năm qua, có rất nhiều người đến Bá phủ để hỏi cưới, suy cho cùng nàng ta cũng đã đến tuổi cập kê, bây giờ những nhà quyền quý có con đồng trang lứa với nàng ta đã gả cho người khác hoặc đã vào cung, chỉ có một mình nàng ta vẫn còn chưa có tin gì.
Dù vậy, chậm nhất năm sau, hôn sự của nàng ta cũng phải định ra, nếu không một khi quá lứa lỡ thì, dù có xuất thân cao đến mấy thì giá trị bản thân cũng sẽ giảm đi rất nhiều, đến khí ấy không phải nàng ta kén chọn nhà chồng nữa, mà là nhà chồng sẽ xoi mói nàng ta, nàng ta không thế để mình rơi vào tình cảnh đó được.
Kết quả tốt nhất là nhanh chóng làm cho Thích Vy thất sủng.
Cho dù nàng ta không thể lập tức trở thành Dục Vương phi nhưng chỉ cần Thích Vy đuối lý, không thể ngăn cản việc nạp thiếp, cưới trắc phi của Dục Vương, nàng ta sẽ có cơ hội rất lớn.
Đáng ghét thật!
Nếu biết trước Dục Vương phi thù dai như vậy, hôm nay nàng ta đã không dính vào âm mưu của Trưởng công chúa và Trầm cô nương, ít nhất cũng phải đợi sau khi ca ca của nàng ta khỏi bệnh rồi hẵng tính.
Không được, nàng ta tuyệt đối không thể bỏ cuộc dễ dàng như vậy.
Đáy mắt Tô Bạch Chỉ hiện lên chiến ý hừng hực, nghiến răng nghiến lợi nói: “Phụ thân còn chờ Dục Vương phi chữa bệnh cho huynh trướng, ta không thể bỏ cuộc như thế. Nàng ta nói không chữa là không chữa à, ta càng muốn khiến nàng ta đích thân đến cửa chữa bệnh giúp ca ca ta”.
Cơ Vô Song hỏi nàng ta: “Ngươi còn cách khác à?”
Nàng ta biết Tô Bạch Chỉ không phải là người phụ nữ dịu dàng và hiền lành như người ngoài nghĩ, nên đáy mắt Cơ Vô Song hiện lên vẻ âm hiểm không cảm thấy ngạc nhiên.
Tô Bạch Chỉ bảo Cơ Vô Song kề tai sát vào, nhỏ giọng thì thào nói vào câu, Cơ Vô Song càng nghe mắt càng sáng rực: “Ý hay đấy! Làm thế, ta không tin nàng ta không nghe theo”.
Tiễn các quý nữ khác về xong, Trầm Vân Phỉ vừa quay lại đã nhìn thấy vẻ mặt kỳ lạ của hai người bèn bước đến hỏi, sau khi biết được kế hoạch của Tô Bạch Chỉ, nàng ta không nói gì, cũng không nói sẽ giúp họ hay không.
Dựa vào những gì Dục Vương phi thể hiện ra hôm nay, ngay cả khi đối mặt với đại phu nhân Tạ gia, nàng cũng chẳng nao núng, rõ ràng không phải là người dễ đối phó. Nếu muốn hại… cách thông thường e là không thành công, chuyện của Thường Thắng Bá phủ thì nàng ta phải quan sát trước đã.
Lúc đó Thích Vy đã về Vương phủ, vần không biết Tô Bạch Chỉ vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ, muốn dùng thủ đoạn khác với mình. Vì quay về từ phủ Đại Trưởng công chúa nên khắp cả người nàng đều là hương hoa sặc mũi, vừa về đến nhà là lập tức quay về phòng tắm trước.
Đến khi nàng thay xong bộ quần áo nhẹ nhàng thoải mái bước ra, Cơ Vấn Thiên đã đợi ở bên ngoài.
Suốt dọc đường đi, Thích Vy luôn giữ im lặng, không dám nói nhiều nên vừa nhìn thấy Cơ Vấn Thiên, nàng không khỏi cằn nhằn, đồng thời oán trách: “Hoa đào nát của ngươi đúng là nở rộ khắp nơi, ngay cả nữ nhi của phủ Trưởng Đại công chúa cũng có ý với người”.
Trước đây, lúc Trần thị tiết lộ cho nàng biết Trầm Vân Phỉ thích ai, nàng còn nghĩ không hổ là cổ đại phong kiến, chỉ cần không có quan hệ họ hàng thân thích gần thì cái gì cũng dám nghĩ.
Cơ Vấn Thiên vừa lau tóc giúp nàng vừa nhíu mày nói: “Ta chỉ xem nàng ta như biểu muội, không có ý định gì khác”.
Thích Vy buồn bực nói: “Xưa nay biết bao Đế Hậu cũng đều có quan hệ biểu huynh muội, e là trong hoàng thất cũng không thiếu kiểu quan hệ này nhỉ”.
Cơ Vấn Thiên cúi người hôn lên gáy Thích Vy, ghé sát tai nàng nói: “Người khác là người khác, ta đã có nàng rồi, biểu muội đường muội gì đó không có liên quan đến ta”.