Huống chi những nữ tử bát nháo kia làm sao có thế so sánh với Phó Vân Thi chứ.
Cơ Vấn Thiên lãnh đạm nói: “Thân thế của tiếu thư Phó gia vẫn không tốt, nói không chừng một ngày nào đỏ còn cỏ thế… suy nghĩ của Hầu phu nhân cũng không phải không thế lý giải, hơn nữa thái độ của chính ngươi đối với tiếu thư Phó gia cũng không tốt, Hầu phu nhản châc chân không tránh khỏi suy nghĩ hai người thật sự không thích hợp đế đến với nhau, nếu đã như vậy thì tất nhiên phải mau chóng tìm hôn sự khác cho mỗi người, tránh làm chậm trẻ lẳn nhau”.
Trần Quý Dương kích động đứng lẽn nói: “Cái gì mà chậm trề với khỏng chậm trề! Không có chuyện đó! Ta… đỏ chỉ là thói quen của ta bao nhiêu năm nay thôi, chứ không phải ta chán ghét Phó Vản Thi!”
Lục Bắc Thần hỏi ngược lại hân ta: “Không chán ghét, vậy là ngươi rất hài lòng với cỏ nương Phó gia đúng không? Vậy thì ngươi nên nói rõ VỚI Hầu phu nhân, Hầu phu nhân tất nhiên sẽ không miến cưỡng ngươi”.
Trần Quý Dương đột nhiên lại giống như quả bóng xì hơi, nói: “Cho dù ta có nói ra thì tướng quân phủ cũng không gật đầu, mẹ ta thì có biện pháp gì chứ?”
Cơ Vấn Thiên trầm mặc một lát rồi nói: “Sở dĩ hôn sự kéo dài đến bây giờ, đơn giản là bới vì thản thế của tiếu thư Phó gia không tốt, nếu như có thế chữa khỏi thì vấn đề rất dễ dàng giải quyết”.
“Ai mà không biết chuyện đỏ, nhưng không phải là không có biện pháp…”, Trần Quý Dương đột nhiẽn ngấng đầu lên, nói: “Vấn Thiẽn biếu ca, lời này của huynh là có ý gì? Cháng lẽ huynh, không đúng, là biếu tẩu cúa ta có thế chữa khỏi bệnh tim của Thi Thi sao?”
Trần Quý Dương phấn khởi, ngay cả cách xưng hỏ thân mật với Phó Vản Thi cũng nói ra.
Cơ Vấn Thiên và Lục Bắc Thần thấy vậy thi sao có thế không hiếu.
“Ta chỉ nói ra một giả thuyết mà thôi”, lúc trước Thích Vy cũng chưa nói cụ thế chuyện có thế chữa trị hay không, cho nên hắn cũng khỏng dám thay nàng khoa trương.
Mặc dù vậy, Trần Quý Dương đã tin tướng Thích Vy cỏ thế chữa trị được, cho nên liền phấn khời đi vòng quanh sảnh, nhìn bộ dáng kích động, nói hắn ta không thích Phó Vân Thi thì ai tin chứ?
Cùng lúc đó ớ bẽn kia, Thích Vy vừa từ trong cung đi ra cũng đang ở Quốc Sẳc Thiên Hương Lảu nói về chuyện đỏ cùng với Phó Vân Thi, chỉ là lúc này thì nàng đang cho Phó Vản Thi một đáp án khắng định.
“Ta cỏ thế trị bệnh cho cỏ”.
Từ sáng sớm thì Thích Vy đã hẹn Phó Vân Thi cùng Lục Thanh Sương gặp mặt ở Quốc Sắc Thiên Hương lâu, nhưng tạm thời phải vào cung trước cho nên mới đến muộn một chút.
Vừa gặp hai cô nương kia thì nàng liền phát hiện biếu cảm cúa hal người rất khác lạ. Lục Thanh Sương bình thường vần có chút rầu rĩ không vui nhưng bây giờ lại không giấu được vé vui mừng trên nét mặt, ngược lại Phó Vân Thi bình thường không hay thế hiện ra nhiều cảm xúc thì bảy giờ cũng đang mỉm cười, trong ánh mát lãnh đạm thường ngày đã lấp lánh niềm vui.
Chuyện gì đã xảy ra? Thích Vy cảm thấy rất kỳ lạ.
Còn chưa đợi nàng hỏi thì Lục Thanh Sương đã lên tiếng thòng báo tin tức tốt khiến cho Thích Vy trong nháy mắt liền hiểu được vì sao nàng ta lại vui mừng như vậy.
Lục Thanh Sương mang thai rồi!
Thành thản hơn một năm, gần đây nàng ta lại càng lo lắng, còn mang nối bất an cùng áy náy đối với phu quản, đối với nhà chồng, nhưng rốt cục nàng cũng đã mang thai rồi!
Không cần phải nói, ngay cả Thích Vy cũng cảm thấy nhẹ nhõm trước tin tức này.
Cũng không phải do nàng cảm thấy kết hôn hơn một năm không sinh con là vấn đề gì quá to tát, nàng chỉ sợ nếu như Lục Thanh Sương tiếp tục lo lẳng thì có thế mắc phải bệnh trầm cảm, lần này nàng ta đã mang thai, Lục Thanh Sương cực kì phấn khời, sẽ không còn vấn đề gì nữa.
Thích Vy bầt mạch kiếm tra thân thể của nàng ta, trước mắt mang thai còn chưa tới 2 tháng, có lẽ là cấn thai lúc các nàng vừa quen biết, chi là lúc ấy chính nàng ta cũng không phát hiện mà thôi.
Chỉ có điều mới mang thai hai tháng, thai nhi còn chưa ốn định, Thích Vy dặn dò nàng ta phải lưu ý giai đoạn đầu mang thai, còn nói: “Mấy ngày nữa ta sẽ soạn cho cô một bảng dặn dò chi tiết những thứ cấm kỵ khi mang thai, vấn đề ăn uống phải chú ý thật kỹ”.