Sắc mặt Cơ Vấn Thiên trong nháy mát tối sầm lại, ánh mắt nhìn về phía nữ tử đang thoi thóp trong viện như muốn lăng trì kẻ đó, một ánh mắt sâc bén tràn ngập sát ý: “Á ta dám làm vậy sao!”
Thích Vy cười lạnh một tiếng, nói: “Có gì mà không dám, lúc đó ta chỉ là một kẻ đáng thương hạl bị ghét bỏ, không ai đế ý, cho dù đột nhiên chết ở biệt trang thì cũng sẽ chầng cỏ ai đế
ý*.
Cơ Vấn Thiên khòng biết đang nghĩ tới chuyện gì mà trông thần sẳc vô cùng ảm trầm, sau đó hắn lại mạnh mẽ giữ chặt cố tay nàng, hỏi: “Nàng trúng độc mãn tính rồi sao? Cơ thế của nàng có ảnh hưởng gì nghiêm trọng không?”
“Yên tâm, không có việc gì, đều là chuyện đã qua, với y thuật của ta, ngươi cho rằng ta suốt ngày giúp người khác chữa trị kiếm tfên mà lại quên điều trị chính thản thế của mình sao?’r, Thích Vy thấy ánh mắt hắn lộ ra sự lo lắng không chút che dấu thì tâm tình cũng cảm thấy khá dề chịu, khẽ nhếch miệng cười.
Cơ Vẩn Thiẽn nhìn thấy thần thái của nàng như vậy liền biết nha hoàn kia cũng không thế gây ảnh hưởng gì đối với nàng, lúc này mới cỏ thế tạm thả lỏng, cũng rất nhanh khôi phục bình tĩnh, nhưng sự căm ghét đối với nha hoàn, đối với Thích gia, đối với Tạ An Như lại không xua đi được.
“Tại sao không xử lý á ta thẳng tay?”, Cơ Vấn Thiên hỏi: “Nàng còn tìm nhà chồng cho ả ta sao?”
Thích Vy cười nói: “Trước đây ta đã bị hành hạ biết bao nhiêu năm, ngay cả lúc gả cho ngươi cũng không thế thoát khỏi bóng ma của Thích gia, nếu bây giờ xử lý thẳng tay thì chẳng phải nhẹ nhàng cho ả ta quá hay sao?”
Lúc nàng vừa mới trớ về kinh thành, Thích gia muốn nàng trở về nhà, Tạ An Như liền truy hỏi hành tung của Liều Lục, còn hoài nghi nàng đã giết người diệt khấu, ha ha, nghĩ gì vậy.
Giết đi thì thật đáng tiếc, nếu giữ lại thì nói không chừng một ngày nào đó nàng ta còn có thể trớ thành nhản chứng đánh Tạ An Như rơi xuống vực sâu.
Về phần nhà chồng…
“Có giết cũng vò dụng, nhưng ta cũng sẽ không giữ lại một nô tì luôn muốn đối phó ta như vậy. Tạ An Như đã từng hứa với ả rang nếu như ả có thế khiến cho ta sống khổ sở, thậm chí khiến cho ta chết bất đẳc kì tử ở Ninh Thành thì sẽ liền chuẩn bị cho ả thật nhiều của hồi môn rồi tìm nhà chồng
tốt gả ả vào, cho ả hường thụ nửa đời phú quý. Tốt xấu gì cũng xem như từng là chủ tớ một thời, nếu như ả muốn gá cho nhà chồng tốt thì ta sẽ giúp ả tìm một ‘nhà chồng tốt’ vậy”.
Phu quân này của Liều Lục chính là người năm đó nàng cùng Thanh Đại đã tốn không ít công sức mới cỏ thế tinh tế tuyến chọn ra được, là người theo chủ nghĩa đại nam tử, không cho phép người khác phản kháng mình, giỏi cờ bạc, có tiền án bạo hành, đã đánh đuổi hai thê tử cũ, xuất thản từ nhà giàu, ban đầu vốn còn có chút gia tài nhưng bây giờ tàn bại đến mức phải ớ chung một tiếu viện với mấy hộ gia đình khác.
Với điều kiện như vậy thì hoàn toàn cỏ thế dự đoán trước được những ngày tháng của Liẻu Lục sau khi gả cho đối phương.
Biết kẻ từng mỗi ngày đều muốn hại nàng bảy giờ phải ớ trong tình cảnh nước sôi lửa bỏng, nàng cũng yẻn lòng.
Chí VỚI một màn hỏm nay nhìn thấy thì khi trờ về nàng còn cỏ sức ăn thêm một bát cơm!
Cơ Vấn Thiên nhìn nha hoàn bị đánh đến mức không còn sức vùng vây, chỉ lớn tiếng khóc lóc, giống như sâp chết tới nơi, liền không khỏi nghi hoặc hỏi: “Nàng không sợ ả ta chịu không nối mà tìm cách trốn về kinh thành tìm Tạ An Như sao?”
“Á không có gan đó đâu”, Thích Vy khẽ hừ một tiếng đáp.
Thật sự nghĩ nàng là kẻ ngốc sao, không có biện pháp gì mà cứ như vậy thả người ra?
Tạ An Như có thế hạ độc dược mãn tính cho nàng thì nàng cũng có thể hạ độc dược cho Liều Lục, khiến cho đối phương không dám dùng cái mạng nhỏ của mình mà đùa giỡn.
Sau khi nghe nàng giải thích thì Cơ Vấn Thiên mới yẽn tâm, lại trở nẽn trầm mặc.
Nhớ lại chuyện vợ chồng Sài Hổ hỏm qua, rồi chuyện của hồi mỏn của nha hoàn Liều Lục hỏm nay, Cơ Vấn Thiên bồng nhận ra được trong năm năm hắn thờ ơ với nàng thì xung quanh nàng đã xảy ra rất nhiều chuyện mà hắn không biết, sự nguy hiểm mà mỗi ngày nàng trải qua chỉ sợ không chỉ
đến từ một ả nha hoàn này.
Ám Vệ có thế tra được những chuyện đã xảy ra tại Ninh Thành cùng Việt Thành trong vòng một hai năm nay, nhung chi tiết sâu xa hơn lại chưa chắc có thế phát hiện ra được dấu vết.
Huống chi cho dù phát hiện thì sao chứ? Chuyện xảy ra cũng đã xảy ra, những thiệt thòi mà nàng phải nếm trải chung quy cũng đã trở thành quá khứ. Hân cũng không thế nào giúp nàng hoặc là mang đến bất kỳ thay đối nào khác.
Trong viện, Liều Lục còn đang gào khóc, trẽn trán cùng khóe miệng của nàng ta đều bị nam nhân bạo lực kia đánh bật máu, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng cám thấy chật vật, một bẽn mát còn sưng lẽn.