Còn có nguồn gốc của huân hương, trong lúc tìm hiểu nguồn gốc thì tìm được người phụ trách mua sắm trong Vương phủ, lại bắt được mấy tên đang ấn nấp, sau một phen thấm vấn, hỏi ra huân hương lấy được từ đâu, ớ giữa đã qua tay những ai, chỉ qua chỉ lại một trận cuối cùng nguồn gốc của nó lại chỉ về phía một trong những người bị hại, Trầm Vân Phỉ.
Nhân chứng vật chứng đều bày ra trước mặt, Trầm Triệu Phong cùng Đại trưởng công chúa muốn giúp Trầm Vân Phỉ thoát tội cũng không mở miệng ra được.
Làm nhiều trò như vậy, cuối cùng lại bị vạch trần, con gái của bọn họ vì muốn leo lên giường của Cơ Vấn Thiên mà tính toán mưu mô, kết quả lại thành công dã tràng, chẳng những không thể thực hiện được âm mưu mà còn đem chính mình đố vào, trên đời này còn có chuyện nào buồn cười, mất mặt hơn so với chuyện này sao?
Đã đến nước này, Trầm Vân Phỉ cũng không thể giãy giụa thêm, ngay cả sự trong sạch cũng đã mất đi, cũng không còn chỗ để trông cậy nữa, nàng ta còn quản nhiều như vậy để làm gì nữa?
“Đúng vậy! Là ta sai người hạ dược, là ta sai người mang tới tình hương, mua chuộc hạ nhân, tính kế Vấn Thiên biểu ca, ta thích Vấn Thiên biểu ca nhưng trong lòng Vấn Thiên biểu ca lại chỉ có Thích Vy, cho nên ta chỉ có thể ra hạ sách này, lại không ngờ cuối cùng lại đem chính mình đổ vào”, nói đến đây, biểu tình Trầm Vân Phỉ tràn đầy đùa cợt, gương mặt còn mang theo nét bi ai chết lặng, khiến cho người ta nhìn thấy thì không khỏi thương xót.
Thích Vy:
Dám tính kế người đàn ông của nàng, nàng tuyệt đối không thương cảm cho Trầm Vân Phỉ.
Chỉ vì mưu kế không thành cho nên nàng ta mới tiền mất tật mang, trông thảm thương đến vậy, chứ nếu mưu kế mà thành thì sao? Đến lúc đó chỉ sợ Trầm Vân Phỉ lại trưng ra một bộ mặt khác, đến lúc đó người thảm chính là ai? Là nàng cùng Cơ Tiểu Dương!
Đến lúc đó đám người đại trưởng công chúa chắc chắn sẽ buộc Cơ Vấn Thiên nạp Trầm Vân Phỉ vào phủ, một khi nàng phản đối thì còn bị người nói là ganh ghét, không có đức hạnh.
Cho nên, nàng chỉ có thể nén giận cho Trầm Vân Phỉ vào Vương phủ, cùng nàng chia sẻ nam nhân của mình?
Có cái rắm!
“Cô có biết trên đời này còn có một câu gọi là ‘Gieo gió gặt bão’ hay không?”, Thích Vy lạnh lùng nói.
Sắc mặt Trầm Vân Phỉ trắng bệch, bàn tay buông xuống bên cạnh dùng sức siết chặt vạt áo, cánh môi bị nàng ta cẳn đến tái nhợt, thân thể lung lay sắp đổ, tựa như chịu không nổi đả kích, bất cứ lúc nào cũng có thế ngã quỵ xuống.
Trong số quan khách có không ít người nhíu mày, cảm thấy Trầm Vân Phỉ đã thảm như vậy, Dục Vương Phi còn không buông tha, có phải có chút quá đáng hay không.
“Con người đều phải chịu trách nhiệm về những việc mình đã làm, gieo nhân gì gặt quả nấy, nếu như không phải do chính tâm tư của cô lệch lạc ngay từ đầu thì chuyện khôi hài như ngày hôm nay sẽ không phát sinh. Chỉ vì cô thích Vương gia nên cô có thể hạ dược hắn, có thể tính kế Dục Vương phủ chúng ta sao? Nếu như trên đời này cứ ai vừa ý ai là liền giở thủ đoạn âm hiểm thì thế đạo này còn không rối loạn hay sao?”
Phó Vân Thi cùng Lục Thanh Sương dùng sức gật đầu tỏ vẻ đồng ý, rõ ràng là đạo lý này, không được cổ súy loại chuyện này, bằng không sau này phu nhân chính thất các nhà chắc chắn phải gặp phiền toái.
Bới vì Cơ Tiếu Dương tuổi còn nhỏ không xen vào, nhưng nét mặt của cậu bé cũng vô cùng phẫn nộ, cậu bé cũng không hy vọng Vương phủ lại vô duyên vô cớ có thêm một “mẹ kế”, đã có được người thứ nhất thì ai biết có thể có người thứ hai thứ ba tiếp theo hay không?
Cơ Vô Song không thể nhìn Thích Vy đắc chí, không nhịn được liền nói vào một câu: “Cứ xem như là Vân Phỉ thật sự có sai, nhưng nàng ta cũng đã trả giá, như vậy còn chưa đủ hay sao? Sao cô vẫn còn muốn gây sự với nàng ta?”
“Ha ha”, Thích Vy cười lạnh nhìn nàng ta, nói: “Lại nól tiếp, trưởng công chúa lúc ấy cố ý ngăn cản bản vương phi, có phải là đã sớm biết chuyện gì rồi hay không? Chẳng hạn như chuyện Trầm cô nương tính kế Vương Gia thì thật ra cô cũng biết?”
“Đương nhiên không phải!”, Cơ Vô Song thẳng thừng phủ nhận, thái độ quá mức vội vàng, rõ ràng là giấu đầu lòi đuôi.