Ngẫm lại, việc trong nhà cất giữ mấy bộ xương người, quả thật làm cho người ta sợ hãi.
“Mấy bộ xương kia không phải xương người thật, chỉ là mô hình nàng chế tạo ra để tiện cho việc hành nghề y”.
“Tiện cho việc hành nghề y? Nàng thật sự hiểu y thuật?”. Trong vương phủ, việc trồng dược liệu, phơi dược liệu cũng không giấu giếm, người bình thường có thể không biết được, nhưng nói cho cùng, Cơ Vô Dạ cũng là Hoàng đế, có tai mắt ở Dục Vương phủ cũng không phải chuyện gì mới mẻ.
Trong lòng Cơ Vấn Thiên cũng biết, chỉ cần chắc chắn Hoàng huynh không có ý xấu là được, những quan viên khác đều dám nhét người vào vương phủ của hắn, Hoàng huynh có một, hai người cũng là chuyện vô thưởng vô phạt.
“Chẳng những hiểu, có lẽ còn vô cùng giỏi”. Cơ Vấn Thiên nghĩ đến chuyện nàng trị chứng dương suy cho người ta lúc trước, sắc mặt không khỏi tối sầm lại.
Cơ Vô Dạ còn muốn tiếp tục hỏi, nhưng bên ngoài lại thông báo Hoàng hậu cùng Dục Vương phi đã đến, hai huynh đệ chỉ phải dừng câu chuyện tại đây, thấy cũng gần đến giờ cơm, vừa lúc cả nhà cùng nhau ăn một bữa.
Ngoài Trần hoàng hậu ra, cùng đến còn có Thái tử Cơ Đình Dực cùng Ngũ công chúa Cơ Đình Lan, cộng thêm một nhà ba người Cơ Vấn Thiên, tổng cộng bảy người cùng nhau ăn bữa cơm trưa với bầu không khí hài hoà.
Sau hơn một canh giờ ở cùng nhau, Thái tử nghiễm nhiên coi Thích Cẩm Dương là đệ đệ thân thiết của mình, Cơ Đình Lan chỉ nhỏ hơn Thích Cẩm Dương hai tháng, cũng một câu ca ca, hai câu ca ca gọi không biết chán.
Sau khi dùng bữa xong, Cơ Vô Dạ có ý muốn kiểm tra kiến thức Thích Cẩm Dương, Thích Cẩm Dương không hề sợ hãi, đọc thuộc lòng một lượt Tam Bách Thiên* vô cùng dứt khoát và thuần thục ngay trước mặt bọn họ, tiếp đó lại bắt đầu đọc Tứ Bách Vị, thậm chí là cả Thiên Kim Phương.
*Tam Bách Thiên gốm Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính, Thiên Tự Văn
Nghe thấy những tên dược liệu, bài thuốc mà đến người trưởng thành nghe xong còn bối rối không biết gì được thốt ra từ miệng một câu bé năm tuổi như Thích Tiểu Dương, Thái tử và Cơ Đình Lan ngơ ngác cỡ nào thì không cần phải nói, Hoàng đế, Hoàng hậu mới thật sự kinh ngạc.
Không ngờ Dục vương phi lại dạy con nhiều thứ như thế, hơn nữa cậu bé còn thật sự thuộc hết!
Từ đó có thể thấy được Thích Vy đã rất dụng tâm trong việc dạy vỡ lòng cho đứa trẻ.
Theo Trần hoàng hậu, người phụ nữ có thể dụng tâm dạy dỗ một đứa trẻ như vậy, nguyên nhân trong đó cũng có phần bắt nguồn từ nửa kia?
Nhân lúc Thích Vy chăm chú nghe con trai đọc thuộc lòng, Trần hoàng hậu nhỏ giọng nói với Cơ Vấn Thiên: “Vị Vương phi này của đệ nhìn qua có vẻ là người tốt, nàng đồng ý sinh con nối dõi cho đệ, chắc chắn là có ý với đệ, nếu như nàng không hai lòng, hay là đệ và nàng ấy cố gắng thử chung sống với nhau, chớ để mang tiếng tính tình thất thường khiến cho người khác không thể tiếp xúc gần gũi. Phụ nữ đều cần được che chở, muốn được chiều chuộng, đệ không chiều chuộng, ngày sau có người bên ngoài phát hiện điểm tốt của nàng, chiều chuộng nàng, đệ có khóc cũng không có chỗ để khóc đâu”.
Cơ Vấn Thiên hơi nhíu mày, người ngoài? Vương phi của hắn nào đến lượt người khác nhúng tay vào?
Cơ Vô Dạ ngồi nghe Thích Cẩm Dương đọc xong cả bộ Thiên Kim Phương, cho dù hắn ta cũng không rõ Thiên Kim Phương là gì nhưng cũng biết đây không phải chuyện một đứa trẻ năm tuổi bình thường có thể làm được, tự đáy lòng tán thưởng một câu: “Vấn Thiên, đứa con này của đệ quả thật rất thông minh, có đứa con trai như thế thì còn mong gì hơn? Cẩm Dương hiện giờ đã năm tuổi, đệ có cần trẫm ban thánh chỉ phong làm Thế tử không?”
Thích Vy đang nói chuyện thoải mái với Trần hoàng hậu, nghe Hoàng đế nói thế thì sắc mặt liền cứng lại, tai lại nghe Cơ Vấn Thiên nói: “Vào gia phả Hoàng tộc trước đã, việc phong Thế tử đợi một thời gian sau rồi nói”.
Thích Vy nhíu mày, đợi một thời gian? Ngươi đã hỏi người trong cuộc chưa mà đợi một thời gian sau? Đã được ai đồng ý chưa?
Nếu thật sự lập Thế tử, ngày sau, nếu thật sự bỏ chạy, e là sẽ có truy binh đuổi theo họ không rời mất.
Vì để tránh việc Cơ Vấn Thiên thật sự chuyên quyền độc tài tùy tiện quyết định, Thích Vy lại lần nữa hạ quyết tâm, đợi sau khi trở về phủ nhất định phải tìm hắn nói rõ!
Sau khi Cơ Vấn Thiên nhìn thấy ánh mắt để lộ ra vài phần tâm tình của Thích Vy, hắn như nhận ra điều gì, con ngươi khẽ động, trong đáy mắt bao hàm ý tứ sâu xa.
“Ai nha, đi một vòng Hoàng cung thật là mệt”. Vừa về đến Dục vương phủ, Thích Cẩm Dương lập tức nằm xuống nhuyễn tháp.
Thích Vy buồn cười nói: “Mệt? Theo ta thấy, chẳng phải con rất vui khi ở trong cung đó sao? Chẳng lẽ con không thích Thái tử cùng Lục công chúa?”
Thích Cẩm Dương nằm bật dậy đứng lên: “Đương nhiên không phải! Bọn họ đều rất tốt, mẫu thân, lần sau người lại dẫn con vào cung chơi với bọn họ đi”.
Cơ Vấn Thiên nói thẳng: “Nếu muốn vào cung chơi với Thái tử và Đình Lan, con có thể đi bất cứ lúc nào”.