Cơ Vấn Thiên phái người đi kiểm tra tình hình trên phố Bạch Hổ, khi người đó trớ về bấm báo thì cả Thích Vy lẫn Cơ Tiểu Dương đều vô cùng tức giận.
“Người họ Hoàng đó có phải là có bệnh hay không! Rõ ràng là con gái của ông ta tự mình làm chuyện xấu mà còn muốn uy hiếp chúng ta, còn có mặt mũi đi đập phá địa bàn của chúng ta!?”, Cơ Tiếu Dương tức giận đến mức đi tới đi lui trong sảnh, thỉnh thoảng lại tự cào tóc mình, chỉ nhìn liền thấy cậu bé đang rất nóng nảy.
“Phải bồi thường! Phải đòi lại của bọn họ gấp đôi! Bằng không con sẽ mang theo một nhóm thị vệ trong vương phủ chúng ta đi đập nát nhà bọn họ!”
Tuy rằng Thích Vy không lộ ra vẻ nóng nảy như Cơ Tiểu Dương, nhưng đôi mắt lạnh lùng còn có áp lực mà nàng tỏa ra thật sự không thế xem nhẹ. Tất cả đều cho thấy trong lòng nàng lúc này không hề bình tĩnh mà chỉ đang cố gắng kiềm chế cơn tức giận.
Dám đập phá nhà của nàng, còn dám nói nàng không có y đức? Đám người đó nghĩ mình là ai?
Cũng không tự biết mình đã làm chuyện ghê tởm mà còn dám mưu toan chui vào trong cung, nếu như không bị bắt trước, nàng ta nghĩ hoàng thượng sẽ tha cho nàng ta hay sao?
Lùi một bước mà nói, Hoàng Nhược Lâm thật sự là kẻ không biết điều, đã dám mạo phạm nàng trước mà lại không cho nàng phản kích?
“Xem ra người của nhà họ Hoàng vẫn chưa được giáo huấn đủ, đã như vậy thì ta sẽ tiễn bọn họ một đoạn”, Thích Vy âm trầm nói.
Cơ Vấn Thiên tò mò: “Nàng định làm thế nào?”
Khóe môi Thích Vy nhếch lên, nàng nói: “Rồi người sẽ biết thôi, nhưng trước tiên ta cũng muốn mượn một ít người của người”.
Cơ Vấn Thiên gật đầu: “Nàng muốn lấy gì cũng được”.
Vốn dĩ chuyện của nhà họ Hoàng chỉ lưu truyền trong giới quyền quý chứ dân chúng nhiều nhất cũng chỉ biết con gái của một quan viên nào đó đã xảy ra chuyện không hay, chứ cụ thế là ai thì cũng không biết.
Nhưng Thích Vy đã thẳng tay đẩy ngã nhà họ Hoàng, Sau khi tin tức một tòa nhà ở phố Bạch Hố bị người ta đập phá giữa ban ngày ban mặt được lan truyền ở một khu vực nhỏ thì chỉ tốn một ngày là sự tích của Hoàng Nhược Lâm đã bị truyền khắp kinh thành!
Các triều thần lớn nhỏ trong kinh chỉ biết thân thể của Hoàng Nhược Lâm không còn nguyên vẹn, nhưng Thích Vy đã thắng thừng đem chuyện đối phương mới hư thai cách đây
không lâu truyền ra ngoài, hơn nữa còn thẳng thắng dùng thân phận Dục vương phi của nàng đế lan truyền, nói rõ là lúc nàng vào cung thì bắt gặp, thấy có điều không ổn cho nên mới thông báo cho hoàng hậu chuyện này, bản vương phi cùng vị Thánh Thủ Tiên vô tội kia không có một chút quan hệ nào.
Tục ngữ nói rất hay, nếu muốn người không biết, trừ khi mình đừng làm! Nếu như không phải Hoàng Nhược Lâm tự làm ra chuyện đáng xấu hổ thì làm gì có những chuyện thất điên bát đảo phía sau? Tự mình hại mình mà còn muốn tạt nước bẩn vào người khác!
Thậm chí Thích Vy còn đứng ra tuyên bố một cách hợp tình hợp lý rằng nhà họ Hoàng phải bồi thường tổn thất cho nữ y vô tội bị tổn hại kia!
Cùng lúc đó, Hồng Liên mấy ngày nay vẫn dưỡng thương ở vương phủ cũng xuất hiện trước mặt người khác một lần nữa, dường như đang phối hợp với Dục vương phi, thẳng thắn đem tội trạng của nhà họ Hoàng đã đập phá trạch viện của chủ tử nhà mình cáo buộc lên quan phủ!
Toàn bộ dân chúng trong kinh thành đều bị những diễn biến đến liên tục này làm cho kích động không thôi!
Một tú nữ thân thể đã không còn nguyên vẹn mà lại còn từng hư thai! Người của nhà họ Hoàng thật sự quá liều mạng!
Tin tức vừa truyền ra, cũng không cần Thích Vy theo dõi, liền có rất nhiều kẻ hóng hớt chạy khắp nơi lan truyền tin tức bát quái cho càng nhiều người biết.
Hồng Liên chẳng những tố cáo chuyện nhà họ Hoàng đập phá trạch viện mà còn tố cáo chuyện nhà họ Hoàng cố ý thuê người mưu sát chủ tử để che giấu chuyện xấu xa, khiến cho tất cả mọi người trong kinh thành đều xôn xao.
Chuyện đập phá trạch viện ớ trong kinh chỉ là một chuyện nhỏ, nhưng một khi đã dính dáng đến chuyện thuê sát thủ giết người, hơn nữa bên phía Dục vương phủ cũng nói muốn giúp Thánh Thủ Tiên đòi lại công đạo, cho nên bên phía nha môn không thể không coi trọng vụ án này. Thế là bọn họ liền đi bắt hai cha con đương sự Hoàng Bình
Thăng cùng Hoàng Nhược Lâm đến.
Người nhà họ Hoàng đều chết lặng.
Bọn họ không thể ngờ rằng chỉ vì giận cá chém thớt động tới một nữ y thế mà có thế chọc cho Dục vương phi ra mặt. Hoàng Bình Thăng nghe Hoàng Nhược Lâm kể thì mới biết được trong ngày tuyển tú Dục vương phi cũng có mặt, mà người trong kinh cũng đều biết vị vương phi này không biết từ đâu học được một thân y thuật không tầm thường, thật sự đúng là có khả năng vạch trần Hoàng Nhược Lâm.