Mục lục
Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng ta bình thường vẫn mượn danh nghĩa Trưởng công chúa để thị uy trước mặt một vài nữ gia quyến không có bối cảnh quá lớn, trong lòng lại thầm khinh thường Dục vương phi ngay cả nhà mẹ đẻ cũng không ưa thích, nếu ồn ào tới trước mặt hoàng thượng, có đánh chết nàng ta cũng không dám!

Cánh môi Hạ Hà run cầm cập vài lần cố gắng muốn nói gì đó, nhưng dưới cái nhìn đầy giễu cợt của vài người đang có mặt thì một từ cũng không phun ra nổi, chỉ có thể để mặc mồ hôi lạnh trên trán không ngừng túa ra, càng lúc càng hoảng sợ, cũng không còn nửa phần bóng dáng ngạo mạn lúc đầu nữa.

“Ngươi muốn nói gì? Mặc kệ là cái gì cũng câm miệng lại cho ta!”, Thích Cẩm Dương khinh thường nói: “Dù sao lời nói ra cũng không phải điều tốt đẹp gì, đừng tiếp tục làm bẩn tai của chúng ta nữa!”

Trần Quý Dương cũng không ngồi yên được nữa, người khác đều đã ức hiếp tới trên đầu của biểu tẩu hắn ta rồi, hắn có thể không nói giúp vài câu sao? Đợi Vấn Thiên biểu ca trở lại biết được chuyện còn không đánh hắn một trận?

Nên Thích Cẩm Dương vừa dứt lời liền nhàn nhạt cất tiếng: “Đúng là hiếm có khó tìm mà, đến một tên trai lơ cũng có thể mời Dục vương phi tới khám bệnh, đây là quy củ mà phủ Trưởng công chúa các ngươi định ra à? Thân thể tên trai lơ đó của Trưởng công chúa quý giá như vậy, bản hầu gia đúng là được mở mang tầm mắt rồi, Cẩm Dương lát nữa muốn vào cung phải không? Vừa hay chúng ta cùng đi, ta cũng muốn kể cho tỷ tỷ nghe loại chuyện mới mẻ này!”

Hạ Hà đã sợ tới mềm nhũn eo, gần như không đứng vững được nữa.

Nàng ta không chọc ghẹo nổi hoàng đế, cũng không có gan hùm khiêu khích hoàng hậu!

Trước khi đặt chân tới đây nàng ta còn cho rằng đây chỉ là một chuyện vụn vặt dễ tranh công, nhưng hiện tại, nàng ta chỉ hận không thể đánh chết bản thân lúc đó đã đầy miệng hứa hẹn trước mặt Trưởng công chúa!

“Được rồi, đừng phí lời với nàng ta nữa, nhìn thấy liền khó chịu cả người, tiễn khách đi!”, Thích Vy không kiên nhẫn xua tay đuổi người.

Cổ quản gia sớm đã không chịu nổi nghe vậy lập tức gọi hộ vệ vào.

Hạ Hà một mặt bị Thích Cẩm Dương và Trần Quý Dương dọa đến toát mồ hôi lạnh ròng ròng, mặt khác khi nhớ tới thủ đoạn trừng phạt của Trưởng công chúa đối với những hạ nhân làm việc bất thành liền thắt chặt cả trái tim, trong cơn tuyệt vọng liền bổ nhào về phía Thích Vy!

Mọi người trong sảnh đều không ngờ tới nàng ta sẽ cả gan lao tới như vậy, Cổ quản gia cùng Trần Quý Dương nhất thời có chút sững sờ, quên cả phản ứng lại.

Ngay cả Thích Vy cũng không kìm được thốt lên một tiếng ‘chết tiệt’, nàng nhanh nhẹn lật người né tránh, đồng thời búng ngón tay liền thấy một đám bụi mờ nhạt bay về phía Hạ Hà.

Hạ Hà theo quán tính căn bản không có cách nào tránh thoát nên trực tiếp trúng chiêu bị phả vào đầy mặt, mọi người chỉ thấy nàng ta trợn trắng hai mắt, sau đó cả người giống như một đống bùn đổ gục xuống đất.

Vào thời khắc quan trọng, Nam Tinh kịp thời che chắn trước mặt Thích Vy, túm chặt Hạ Hà đang đổ xuống kia, sau đó không chút do dự thẳng tay ném người ra ngoài.

Hạ Hà không phải một mình tìm đến, ngoài sảnh còn có hai tên hộ vệ của phủ Trưởng công chúa đồng hành, nhưng họ căn bản không có chỗ chen miệng vào, chỉ phụ trách bảo vệ, hành động đột nhiên lao về phía Thích Vy vừa rồi của Hạ Hà cũng dọa cho bọn họ nhảy dựng, hoàn toàn không biết phải phản ứng thế nào.

Lúc này thấy người bị ném ra ngoài mới vội vàng hoảng loạn đỡ lấy, sau đó không đợi bọn họ mở miệng, Thích Vy đã bực tức nói: “Đem nàng ta trở về nói lại với Trưởng công chúa, thứ lỗi cho Dục vương phủ tiếp đãi không nổi loại nô tài trả treo chạy tới phủ người khác ra oai này, sau này cũng không cần phái người tới nữa, cho dù là Liễu công tử, hay Trương công tử cũng vậy, có trả bao nhiêu tiền bản vương phi cũng sẽ không chẩn trị!”

Cổ quản gia cũng đanh mặt lại, đặc biệt nhấn mạnh thêm một câu: “Đợi vương gia trở lại, lão nô sẽ thành thật bẩm báo lại chuyện hôm nay, thái độ không coi ai ra gì của nha hoàn có phải là do Trưởng công chúa căn dặn hay không, hy vọng Trưởng công chúa có thể đưa ra một lời giải thích hợp lý, nếu không, sợ rằng vương gia không thể không đích thân ghé thăm đòi lại công bằng cho vương phi”.

Hộ vệ: “…”

“Vương phi, Hạ Hà cô nương đây là…”, một tên thị vệ trong đó lắp bắp hỏi, biểu cảm có chút căng thẳng, rõ ràng còn mang theo chút sầu khổ.

Bọn họ vì bảo vệ Hạ Hà mà tới, nếu đối phương gặp bất trắc, họ cũng không có kết cục tốt.

Chuyện vặt trong phủ Trưởng công chúa không dễ làm mà.

Thích Vy lạnh nhạt nói: “Không chết được đâu, cùng lắm là chịu ít đau khổ da thịt thôi, làm người quá hống hách đương nhiên sẽ phải chịu trừng phạt, trở về chịu khổ mấy ngày, lần sau liền nhận thức được chuyện gì có thể làm, chuyện gì không nên làm”.

Thích Vy ra vẻ oai phong xong cũng không dây dưa thêm mà phất tay rời đi.

Thích Cẩm Dương cùng Trần Quý Dương, Nam Tinh Thanh Đại đều lẽo đẽo theo sau nàng, trước khi đi còn không quên trừng mắt nhìn Hạ Hà không hề bất tỉnh mà chỉ toàn thân không có cách nào cử động, cũng không thể nói chuyện, cả mặt giăng đầy kinh hãi kia.

Chỉ có Cổ quản gia nán lại, kêu vài thị vệ trong vương phủ đích thân ‘tiễn’ một hàng người của phủ Trưởng công chúa ra khỏi cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK