Sau khi thấy hắn ta đã nhớ được hầu hết mọi thứ mình dạy thì Thích Vy mới tiếp tục giảng đến điểm tiếp theo.
“Thầy thuốc kê cho bệnh nhân đơn thuốc, trên cơ bản đều chia làm thất phương thập tề. Thất phương là đại, tiểu, hoãn, cấp, kì, ngẫu, phục”.
“Phương có đại có tiểu, tiểu thừa khí thang là tiểu phương, đại thừa khí thang là đại phương, đại tiểu bạch hổ, đại tiểu thanh long cũng vậy, người mắc nhiều loại bệnh thì không nên dùng tiểu phương, bệnh gan thận, liên quan đến hạ bộ thì nhất định phải dùng đại phương”.
“Có hai loại tiểu phương, phân biệt ra… hoãn phương… ba loại phục phương…”
“Nói đến thập tề, thập tề phân ra… thứ nhất là tuyên tề, chủ trị… bổ tề… tả tề… cuối cùng là nhuận tề”.
“Dùng dược còn phải chú ý đến những điểm cấm kị, tương sinh tương khắc. Một số dược vật có tính chất trái ngược nhau, không thể được chỉ định cùng một lúc. Ngoài chuyện chú ý dược vật tương sinh tương khắc, còn phải chú ý như cấm kỵ trong chế độ ăn uống và phụ nữ mang thai. Những điều cấm kị này ta có viết ra một danh sách chi tiết, ngươi có thể tới đây chép lại, những thứ này ngươi cũng phải ghi nhớ hết”.
Khi Thích Vy đang giảng bài, Thanh Đại và Hồng Liên đang xử lý dược liệu cũng được ôn lại kiến thức. Trong khi đó Nam Tinh không có hứng thú cũng không có thiên phú về trung y, cho nên đã từ bỏ việc học y thuật với Thích Vy từ lâu. Lúc này nói không chừng nàng ta đang tìm hộ vệ vương phủ ở đâu đó để so chiêu, hoạt động gân cốt.
Thích Vy chậm rãi giảng bài trong gần một canh giờ, lúc đầu A Tứ còn giữ vững tinh thần, nhưng sau đó hắn ta đã dần trở nên nhức đầu chóng mặt.
Thích Vy không hề kinh ngạc, chỉ cười nói: “Ngươi không cần vội vàng ghi nhớ hết những thứ này trong thời gian ngắn, hôm nay ta nói cho ngươi biết những thứ này chẳng qua là để cho ngươi có một chút khái niệm sơ bộ mà thôi. Muốn học trung y tốt chưa bao giờ là chuyện đơn giản một sớm một chiều, có thầy thuốc học đến già còn chưa thể học hết được”.
“Từ từ từng chút một, vừa học vừa thực hành. Ví dụ như dược liệu trong bốn trăm vị, ngươi phải biết từng loại dược liệu có hình dáng như thế nào. Vừa ghi nhớ hình dáng, vừa phân loại thì mới có thể chế dược, bốc thuốc,… ngươi cứ nhìn Thanh Đại làm vài lần thì ngươi tự nhiên sẽ quen thuộc, sau đó thực hành nhiều lần, trăm hay không bằng tay quen”.
“Hơn nữa, trong hiệu thuốc có rất nhiều điển tịch y dược, nội dung bên trong đều có thể học thuộc lòng, nhưng ngươi nhất định phải có kiến thức sơ bộ trước”.
A Tứ nhìn vào một tủ sách nhỏ trong hiệu thuốc, dãy trên có hàng chục cuốn điển tịch y dược, có Bản thảo cương mục, thiên kim phương, Thần Nông bách thảo kinh, bệnh thương hàn tạp bệnh luận, kim quỹ yếu lược, ôn bệnh điều biện… đây đều là những tên sách hắn chưa từng nghe qua, đương nhiên cũng có thể là bởi vì hắn không hiểu căn bản.
Ngược lại số sách ở dãy dưới có những cái tên tương đối phổ biến, phương thuốc Từ thị, bệnh lệ Trương thị,… những cái tên nghe khá tầm thường.
Nhưng A Tứ không biết rằng tác giả của những cuốn điển tịch mà hắn ta nghĩ là bình thường cũng đều là những người có y thuật phi thường trác tuyệt, nhưng họ không nổi tiếng như Hoa Đà, Biển Thước vang thanh thiên cổ, vì vậy có rất ít người biết về họ.
Y học của nước Đại Ân cũng không lạc hậu, nhưng đối với Thích Vy thì hầu như không có sự thống nhất với quá trình phát triển thời đại cũng như sự phát triển của các danh y, chỉ là nội dung của trung y dù thay đổi đến muôn lần thì bản chất vẫn không thay đổi, những kiến thức nàng vừa nói người ta đều có thể tìm thấy nội dung tương tự trong sách y học của nước Đại Ân.
Sợ rằng nói nhiều A Tứ sẽ khó tiêu hóa, Thích Vy liền ngừng lại rồi bảo hắn ta ghi lại những thứ mà nàng vừa đề cập đến, sau đó bắt đầu học thuộc lòng từ 400 vị, trong khi đó nàng lại tiếp tục chuẩn bị thuốc cho Lưu Thừa Nghiệp.
Hôm qua mấy người Thanh Đại đã xử lý xong một lô dược liệu, hôm nay nàng có thể dùng chúng làm ra đan dược cần thiết cho đợt trị liệu đầu tiên, ngày mai nàng sẽ làm nốt phần còn lại, ngày hôm sau liền có thể gửi cho Lưu gia.
Thân thể Lưu Thừa Nghiệp quả thật tổn thương không nhỏ, ít nhất phải uống thuốc hai tháng mới có thể ổn định, hơn nữa còn cần rất nhiều đan dược.
Ba ngày sau, Thích Vy bảo Hồng Liên gửi thuốc đến Lưu gia, cũng nói với người của Lưu gia rằng phần phí chẩn bệnh còn lại chờ thấy rõ hiệu quả thì mới thanh toán cũng không muộn, như vậy thì Lưu gia mới càng thêm tin phục vào phẩm tính cùng y thuật của “Thánh Thủ Tiên”, đồng thời… Thích Vy cũng tính toán một chút, sai Hồng Liên đưa cho Lưu Ti Nghiệp một tin nhắn, bảo ông ta quản giáo con gái của mình cho tốt.
Con gái ra ngoài hành động quá phách lối và vô lý, nếu như không dạy dỗ cho tốt thì sau này chắc chắn sẽ gây họa cho Lưu Ti Nghiệp.
Không phải nàng hẹp hòi ôm hận, những gì nàng nói đều là sự thật. Loại người phách lối ương ngạnh thì cần phải nhốt trong nhà dạy dỗ cho tốt, không nên tùy tiện thả ra ngoài làm hại người khác, còn gây ảnh hưởng đến tâm trạng đi dạo phố của người ta.