Đế hậu thấy tuy đầu tóc nàng ướt sũng, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng tinh thần nói chuyện vẫn được tính là không tệ nên cũng không khuyên nhủ nhiều thêm nữa, liền kêu người bưng trà nóng đế nàng uống cho ấm người, sau đó mới nhìn về phía Khương ứng Tuyết bên kia.
Thực ra không cần Thích Vy nói thì một vị thái y khác lúc này đã dẫn theo y nữ tất bật cứu người rồi.
Nhân lúc sự chú ý của mọi người đang tập trung vào Khương ứng Tuyết, Cơ Vấn Thiên liền ghé vào tai nàng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Thích Vy cảm nhận được trên đầu có tiếp xúc kỳ quái, con ngươi khẽ lóe: “Tai bay vạ gió mà thôi”.
Nghe nàng giải thích nhanh một lượt về tình huống lúc đó xong, ánh mắt Cơ Vấn Thiên trở nên đặc biệt âm trầm, nhất là lúc nghe thấy Thích cẩm Nhã đấy nàng xuống thì những người đứng gần đó đều cảm nhận được một luồng sát khí như muốn đóng băng họ vậy, khiến họ không tự chủ được xoa xoa cánh tay với gương mặt giăng đầy ngờ vực.
Lúc đầu khi bị chìm Khương ứng Tuyết đã túm lấy Thích Vy làm bè sống nên không bị ngạt nước quá nhiều, sau đó lại bị Cơ Vấn Thiên ném ra ngoài rồi nuốt thêm vài ngụm nữa, lúc này được y nữ sơ cứu liền có phản ứng, đầu tiên là là ho dữ dội ộc ra vài đợt, sau đó lại được thái y dùng sức ấn vào nhân trung, chẳng bao lâu liền chậm rãi tỉnh lại.
Hai người ngã xuống nước đều xác định được an toàn, đã đến lúc tính sổ rồi.
Khi Cơ Vấn Thiên đang cứu người, hoàng thượng hoàng hậu đã hỏi ra nguyên nhân sự việc, cũng tóm được một đương sự khác chính là Thích Cấm Nhã đang thấp thỏm quỳ dưới đất lúc này.
Theo những gì Thích cẩm Nhã thuật lại, thì nàng ta và Khương ứng Tuyết có xảy ra chút cãi vã nhỏ, trong lúc tranh chấp Khương ứng Tuyết vô tình bị vấp ngã, mà Thích Vy vừa vặn đi ngang qua, vốn dĩ muốn kéo Khương ứng Tuyết lại nhưng thay vì đó lại theo quán tính bị lôi xuống theo, ý tứ dường như nàng ta chẳng mắc lỗi nào trong đó, hiển nhiên là muốn phủi sạch can hệ.
Lúc này có thêm hai đương sự khác, Khương ứng Tuyết rất quả quyết bày tỏ, nàng ta tận mắt chứng kiến Thích Cẩm Nhã đẩy Dục vương phi một phát mới dẫn tới việc hai người cùng rơi xuống hồ, chứ không phải Dục vương phi không giữ chặt nàng ta, lời làm chứng này của nàng ta cũng nhận được sự khẳng định từ Thích Vy.
Do đó chuyện này liền rõ ràng rồi.
Biết rằng đây không phải là một sự cố ngoài ý muốn, mà là Thích cấm Nhã cố ý xô đấy, còn cố tình lừa dối để thoát tội, không chỉ ánh mắt của đế hậu nhìn nàng ta ngập tràn phẫn nộ, mà những triều thần xung quanh và các nữ quyến cũng một mảnh náo động.
Cơ Vô Dạ tức giận quát: “Nhã tài nhân! Ngươi đã biết tội chưa!”
Trần hoàng hậu cũng nóng mặt: “Dục vương phi thế nhưng là trưởng tỷ của ngươi, ngay cả nàng ấy ngươi cũng đẩy xuống, ngươi điên rồi à? Thích gia dạy dồ nữ nhi như vậy sao? Còn đưa một kẻ máu lạnh như vậy vào cung để hầu hạ hoàng thượng?”
Lời này trực tiếp khiến gương mặt Thích Bá Hàn và Tạ An Như tái xanh lại.
Thích Cẩm Nhã bị người ấn chặt bả vai không thể giãy giụa, chỉ có thể giương đôi mắt đỏ hồng như thỏ kêu oan: “Xin hoàng thượng hoàng hậu bớt giận, thần, thần thiếp không phải cố ý, là lúc đó Thích, Dục vương phi xuất hiện quá đột ngột, thần thiếp nhất thời không phòng bị mới lỡ tay đụng phải nàng ta, chẳng ngờ lại trùng hợp như vậy mà rơi xuống nước, thần thiếp thực sự không cố ý đẩy nàng ta mà!”
Những người có mặt đều là người trải đời, sau khi nghe xong lời ngụy biện này của Thích cẩm Nhã, biểu cảm của không ít người pha lẫn nét cổ quái, bao gồm cả ánh mẳt Cơ Vấn Thiên và Thích Vy nhìn nàng ta cũng có chút không đúng, không ngờ người phụ nữ này trong loại tình huống hoảng loạn vẫn có tâm tư thêm mắm dặm muối.
Cái gì gọi là ‘chẳng ngờ lại trùng hợp như vậy mà rơi xuống nước’ cơ chứ, cộng với việc nàng ta đấy người là lỡ tay, vậy bản thân nàng ngã xuống là cố ý hãm hại nàng ta sao?
Hơn nữa, nếu thực sự lỡ tay, vậy ngay từ đầu có thể thừa nhận, tại sao phải cố ý che giấu? Còn không phái là trong lòng chột dạ sao?