Đau đớn làm Chu Hoành thức tỉnh.
- Bạch Hạo, ngươi làm gì!!
Chu Hoành gào thét, không chờ hắn rống xong, sinh cơ toàn thân bị rút đi vô cùng đau đớn, hắn kêu la thảm thiết, thân thể hắn héo rũ trong nháy mắt, sinh cơ bàng bạc rót vào trong người Bạch Tiểu Thuần, lực lượng thân thể của hắn khôi phục thật nhanh, bởi vì bản thân Chu Hoành vốn trọng thương, lúc này bị lăn qua lăn lại như thế cho nên không kiên trì bao lâu liền hôn mê lần nữa.
Bạch Tiểu Thuần vội vàng rút Vĩnh Dạ Tán về, tức giận mắt nhìn Chu Hoành da bọc xương, rất bất mãn.
- Đúng là vô dụng, còn không bằng Lý Thiên Thắng, chỉ có chút sinh cơ như thế, còn là thế tử nữa, sao không đi chết đi!
Bạch Tiểu Thuần lầm bầm vài câu, hắn ném Chu Hoành vào trong túi trữ vật, nhìn sương mù chung quanh một chút, hắn lập tức chạy sang một hướng.
Thời gian một ngày trôi qua thật nhanh, trong ngày hôm nay, hung danh của Bạch Tiểu Thuần vô cùng hiển hách, chiến lực của hắn quá mạnh mê, Thiên Đạo Nguyên Anh, phối hợp với lực lượng thân thể cho nên tốc độ cũng hơn xa người khác, từ đó hắn trong nội tâm của thiên kiêu Man Hoang chính là một con sói đói, mà bọn họ chính là đám cừu non...
Có lẽ hình dung như vậy là quá khoa trương, nhưng trên thực tế lại không khác bao nhiêu, Thiên Đạo Nguyên Anh cường đại cũng thể hiện rất rõ ràng, ngày hôm nay lại hậu tích bạc phát, trong Nguyên Anh, trừ phi là những người nửa bước thoát ly Nguyên Anh, chỉ có cường giả nửa bước Thiên Nhân bắt đầu cảm ngộ thiên địa, đám người còn lại hoàn toàn không phải đối thủ của Bạch Tiểu Thuần.
Cho dù Chu Hoành là Nguyên Anh Đại viên mãn cũng như thế, càng không cần nói những người khác, thậm chí đối mặt cường giả nửa bước Thiên Nhân, Bạch Tiểu Thuần cũng có lòng tin dựa vào Bất Diệt Đế Quyền đánh bại nửa bước Thiên Nhân.
Trong ngày hôm nay, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần ẩn trong sương mù Luyện Hồn Hồ, nhiều lần qua lại, bởi vì không tìm thấy đội ngũ năm người nào, cho nên hắn đặt mục tiêu vào những tiểu đội mười người.
Hắn như hóa thân thành sói đói, thường thường sẽ ra tay vào lúc con mồi sơ ý nhất, trực tiếp bắt giữ mấy người sau đó bỏ chạy, lúc này rất nhiều người run rẩy và kinh hãi nhưng không thể ngăn cản.
Cứ như vậy, trong thời gian một ngày, Bạch Tiểu Thuần đã bắt hơn ba mươi người, kể từ đó chỉ có sáu thành thiên kiêu Man Hoang đã rơi vào trong tay của hắn.
Còn lại hơn ba mươi người, toàn bộ đều khủng bố tới cực điểm, nhất là nghĩ đến cây dù quỷ dị của Bạch Tiểu Thuần có thể thôn phệ sinh cơ, nó mới là ngọn nguồn làm người ta kinh hãi.
Những người này đã phân thành hai bộ phận, một bộ phận đi theo tùy tùng Nhị hoàng tử và Trần Mạn Dao, bọn họ đi tới chỗ Quỷ Vương Hoa, cùng tụ hợp với Công Tôn Dịch đang lặng lẽ chờ ở đó, còn có một bộ phận bỏ chạy tới miệng Luyện Hồn Hồ, mục đích rất rõ ràng, bọn họ nhận thua không muốn đối địch với Bạch Tiểu Thuần, nói rõ thái độ chờ Luyện Hồn Hồ mở ra sẽ chạy ra ngoài.
Trừ chuyện đó ra, chỉ còn một người đang không ngừng truy tìm Bạch Tiểu Thuần trong sương mù Luyện Hồn Hồ, đây là một người con gái, chính là quận chúa Linh Lâm Vương, Hứa San.
Trong mắt nàng mang theo thần thái khác thường, nàng không ngừng tìm kiếm bốn phía ý đồ tìm Bạch Tiểu Thuần.
- Bạch Hạo, ta nhất định sẽ tìm được ngươi, ngươi là của ta!
Hứa San mặc niệm trong lòng, trong mắt mang theo thần thái kiên định, cả buổi trước, sau khi Bạch Tiểu Thuần đắc thủ đã bị nàng đuổi theo, hai người lập tức giao thủ nhưng sau khi đánh được một nửa, đối phương dùng một quyền đánh mình lui mấy trăm trượng liền quay người bỏ chạy, từ đó Hứa San phi thường bất mãn.
Bạch Tiểu Thuần lúc này dò xét đám thiên kiêu, tin tưởng càng đánh càng sung túc, tin tưởng bạo tăng, chiến lực mạnh hơn nữa, trong túi trữ vật của hắn đã trói hơn bảy mươi người, tất cả đều bị hấp hút sinh cơ, bộ dạng da bọc xương, chỉ còn một hơi..
Sinh cơ bàng bạc như thế giúp Bạch Tiểu Thuần đột phá Thối Cốt Cảnh tam trọng thiên lên ngũ trọng thiên, lực lượng phòng hộ thân thể của hắn vô cùng cường đại, thậm chí thần thông Nguyên Anh sơ kỳ đánh lên người hắn không nói không gây thương tích nhưng cũng chẳng có thương tích quá lớn.
- Sắp tới Thối Cốt Cảnh lục trọng thiên...
Bạch Tiểu Thuần cao hứng tìm kiếm trong sương mù một lúc, phát hiện rất khó tìm được đám thiên kiêu Man Hoang, lại tìm thêm một thời gian, hắn dần dần phát hiện những người còn lại phân thành hai bộ phận.
- Khi dễ Bạch Tiểu Thuần ta thì phải trả giá thật nhiều.
Bạch Tiểu Thuần đắc ý ngẫng đầu lên, có bộ phận chạy trốn tới hồ nước, bày ra tư thái nhận thua rõ ràng, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ mình cũng nên rộng lượng một chút.
- Cũng được, nếu các ngươi biết sai, Bạch gia gia ta cũng thả cho các ngươi một con ngựa, đám tiểu tử canh giữ gần Quỷ Vương Hoa đừng trách Bạch gia gia!
Bạch Tiểu Thuần liếm liếm bờ môi, hắn đang muốn tiến tới khu vực Quỷ Vương Hoa, vào lúc này sương mù sau lưng hắn có dị động, một đạo hào quang lao nhanh tới gần.
Trong hào quang là một người con gái, sau khi cô gái này nhìn thấy thân ảnh Bạch Tiểu Thuần, ánh mắt của nàng xuất hiện hào quang sáng ngời, nàng hít thở dồn dập khi nhìn Bạch Tiểu Thuần.
- Bạch Hạo, ngươi đừng đi...
Nhìn thấy thân ảnh này, nghe được câu nói của nàng, sắc mặt tự tin của Bạch Tiểu Thuần sinh ra biến hóa, lông mày nhăn nhó, hắn lập tức bộc phát tốc độ bay đi.
Nội tâm vô cùng phiền muộn, hắn đã gặp qua Hứa San lần trước, hai người cũng đánh một trận, Bạch Tiểu Thuần bất đắc dĩ đến cực điểm, không phải Hứa San mạnh bao nhiêu, chiến lực của nàng không khác gì Chu Hoành, trên người của nàng lại mang một quả ngọc bội, ngọc bội này là chí bảo hộ thân do Linh Lâm Vương ban cho nàng, thứ này cực kỳ khoa trương, sau khi mở nó ra, Bạch Tiểu Thuần phát hiện mình không thể phá được hào quang phòng ngự.
Phải biết rằng trong Man Hoang, Cửu U Vương và Đấu Thắng Vương đều không cho Chu Hoành và Công Tôn Dịch pháp bảo như thế, dù sao bọn họ xem ra, trong Man Hoang có người dám ra tay với dòng dõi của bọn họ nhưng lại tuyệt không dám diệt sát, đó là vì bọn họ là thế tử, ngày sau sẽ kế thừa vương vị, cho nên chí bảo phòng hộ biến thành vô dụng.
Chỉ có huyết chiến ma luyện mới có thể làm cho bọn họ càng ngày càng mạnh.