Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vân Lôi Tử ủy khuất đến cực hạn. Trong lòng hắn chửi bới đã ngập trời. Hắn ủy khuất vô cùng. Lúc này toàn thân hắn đều là nếp nhăn, tóc hoa râm. Sau ba ngày tiêu hao, trong khoảng thời gian cực ngắn như vậy, đối với hắn mà nói giống như năm tháng nửa giáp trôi qua.

Vừa nghĩ tới thọ nguyên mình tổn thất, Vân Lôi Tử lại có loại cảm giác muốn phát điên.

- Ba ngày, gia hỏa này đuổi theo ta ba ngày!

Tóc tai Vân Lôi Tử bù xù, mắt cũng đầy tơ máu. Điều khiến cho trong lòng hắn muốn suy sụp, chính là mình ở đây càng chạy, tiêu hao càng lớn.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần ở phía sau, khả năng khôi phục sức khỏe lại vô cùng kinh người. Ở trong sự truy kích này, hắn không ngừng khôi phục, giống như không có việc gì.

Cái này khiến cho trong lòng hắn không cam lòng cũng sắp chảy nước mắt. Nhưng hắn lại không có cách nào, chỉ có thể cứng rắn duy trì tốc độ tiếp tục chạy thoát thân.

Bạch Tiểu Thuần cũng biết mình đã không đuổi kịp, nhưng vẫn suy nghĩ phải tiếp tục hù dọa một chút. Dù thế nào cũng phải khiến cho Vân Lôi Tử này tiêu hao thêm một ít.

- Đáng tiếc Trần Hạ Thiên không có tới đây. Nếu không, hiện tại ta đang hậm hực, chính là thời gian tốt để đi đánh Trần Hạ Thiên.

Bạch Tiểu Thuần trong lúc cảm thán, lại tăng thêm một ít tốc độ, đang muốn tiếp tục đi hù dọa Vân Lôi Tử. Nhưng vào lúc này, thần sắc hắn thoáng động. Trong phạm vi thần thức, hắn nhận thấy được ở phía xa hình như có bóng người quen thuộc.

Bạch Tiểu Thuần lập tức vui mừng bất ngờ. Phải biết rằng ở trong sa mạc này đã mấy ngày, hắn ngoại trừ vừa thi thể bị xé rách lúc mới bắt đầu vào đây, cùng với Vân Lôi Tử ra, vẫn không nhìn thấy những người khác.

Lúc này hắn không chỉ phát hiện ra có người tới gần. Ở dưới thần thức của hắn đảo qua, thấy được bóng người quen thuộc. Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần có chút bất ngờ, lập tức thay đổi phương hướng, nhanh chóng lao đi.

Không bao lâu, hắn liền thấy ở biên giới sa mạc sát phía xa, lúc này có năm bóng người đang lao nhanh về phía trước.

Một người trong đó, chính là... Đỗ Lăng Phỉ!

Bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ, bốn người khác đều mặc trang phục thị vệ. Trong đó có ba vị phân tán ra xung quanh, hình dáng dường như rất cảnh giác. Một vị cuối cùng là một thanh niên, hình dáng tầm thường. Nhưng vị trí của hắn lại rất gần với Đỗ Lăng Phỉ.

Ở địa điểm thí luyện này mấy ngày, không nhìn thấy được bóng người nào. Hiện tại hắn đột nhiên nhìn thấy được Đỗ Lăng Phỉ. Cho dù giữa Bạch Tiểu Thuần cùng Đỗ Lăng Phỉ có chút tâm tình phức tạp, nhưng hắn vẫn rất vui sướng.

Thời điểm hắn đang muốn đi qua chào hỏi, đám người Đỗ Lăng Phỉ hiển nhiên đều nhận thấy được bóng dáng của Bạch Tiểu Thuần. Bọn họ lập tức nhìn lại. Về phần này người thanh niên đứng ở bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ, mặt không đổi sắc. Chỉ là ánh mắt đảo qua, sau đó giống như không nhìn thấy.

Bạch Tiểu Thuần nở nụ cười. Lúc này hắn cũng không muốn đi hù dọa Vân Lôi Tử nữa. Tay phải hắn giơ lên, lập tức phất phất tay về phía đám người Đỗ Lăng Phỉ ngoài xa.

Sau khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần, Đỗ Lăng Phỉ cũng sững sờ. Nhưng rất nhanh dường như nghĩ tới điều gì, nàng lại biến sắc, lặng lẽ nhìn về phía người thanh niên ở bên cạnh nàng.

Hành động này của Đỗ Lăng Phỉ, lập tức lại rơi vào trong mắt Bạch Tiểu Thuần. Bạch Tiểu Thuần ngẩn ra, cũng nhìn về phía người thanh niên bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ.

Vừa nhìn như thế, Bạch Tiểu Thuần lập tức có chút không thoải mái.

Thật ra bộ dạng thanh niên này tuấn lãng, mày kiếm mắt sáng, có một khí thế rất đặc biệt. Tuy rằng tu vi tuy chỉ là Nguyên Anh đại viên mãn, nhưng hắn ở rất gần với Đỗ Lăng Phỉ, hình như rất thân mật.

Nhất là mắt thấy mình tới, phản ứng đầu tiên của Đỗ Lăng Phỉ lại có thể lặng lẽ nhìn người thanh niên kia. Điều này khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần không tự chủ được, dâng lên từng trận ghen tuông. Trong lòng hắn thầm hừ lạnh một tiếng, cố gắng ép sự ghen tuông này xuống. Hắn suy nghĩ, đối phương thoạt nhìn chẳng qua là một Nguyên Anh, mà mình là Thiên Nhân. Mặc dù bộ dạng vẫn tính là tuấn tú, nhưng nói như thế nào cũng không có đẹp bằng mình.

Nghĩ tới đây, trong lòng Bạch Tiểu Thuần lập tức tràn đầy sự tự tin. Thoáng một cái, hắn đã đến phía trước mấy người Đỗ Lăng Phỉ.

- Tiểu Đỗ Đỗ, trong sa mạc này rất nguy hiểm. Nếu như các nàng muốn qua, phải chú ý nhiều một chút. Huống hồ ta một đường đi tới, cũng không thấy được có cái gì đáng để ý cả.

Bạch Tiểu Thuần đến gần, cố ý mở miệng lớn tiếng lớn, vô cùng thân thiết gọi ra tên thân mật của Đỗ Lăng Phỉ.

Mắt thấy Bạch Tiểu Thuần đến, ba thị vệ vẻ bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ lộ ra mặt cảnh giác. Tất cả đều lập tức ôm quyền. Nếu Bạch Tiểu Thuần là Thiên Nhân, cho dù bọn họ thân là thị vệ Thông Thiên Đảo, cũng cần bái kiến.

Chỉ là ba vị này mặc dù bái kiến, nhưng người thanh niên dường như có quan hệ rất thân mật với Đỗ Lăng Phỉ kia, từ đầu đến cuối mặt đều không đổi sắc, cũng không nhìn Bạch Tiểu Thuần, càng không cần phải nói tới bái kiến.

Trước đó Bạch Tiểu Thuần vốn cũng không vui. Lúc này mắt thấy thanh niên này như vậy, hắn càng mất hứng.

- Tiểu Đỗ Đỗ, ai vậy? Là ca ca của nàng sao? Ta cảm thấy có chút quen mắt.

Bạch Tiểu Thuần rất sợ là mình hiểu nhầm, thử hỏi một câu.

Đỗ Lăng Phỉ có chút do dự, lại theo bản năng nhìn thanh niên bên cạnh nàng một chút, lúc này mới nhìnBạch Tiểu Thuần lắc đầu, nhanh chóng mở miệng.

- Ngươi đi nhanh đi. Địa điểm thí luyện rất lớn. Nói không chừng ở chỗ nào lại cất giấu bảo tàng. Hi vọng lần này ngươi có thể ở chỗ này, thu được thành tích tốt.

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần sửng sốt. Giọng điệu này của Đỗ Lăng Phỉ thật sự có cái gì đó không đúng. Hắn đang muốn nói thêm gì nữa. Nhưng vào lúc này, người thanh niên bên cạnh Đỗ Lăng Phỉ kia hờ hững mở miệng.

- Đi thôi.

Hắn nói xong, đi về phía trước. Đỗ Lăng Phỉ do dự một chút, cũng lập tức đi theo. Thậm chí còn một tay khoác lên cánh tay của thanh niên này, nhỏ giọng giải thích gì đó với hắn. Ba vị thị vệ khác lập tức tản ra xung quanh. Mắt thấy mọi người lại muốn rời đi.

Bạch Tiểu Thuần lập tức lại mặc kệ. Cơn tức của hắn trước đó vẫn chưa tắt. Hiện tại tận mắt nhìn thấy Đỗ Lăng Phỉ ở trước mặt mình, cùng thanh niên này thân mật như vậy, mắt Bạch Tiểu Thuần chợt trợn to.

- Ở ngay trướcmặt ta, lại còn có thể làm như vậy?

Bạch Tiểu Thuần cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, ghen tuông trong lòng càng mãnh liệt hơn. Sau khi tròng mắt xoay chuyển, gương mặt hắn bỗng nhiên lộ vẻ vui mừng, bước nhanh vài bước lại đuổi theo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK