Vì vậy ngày này, Bạch Tiểu Thuần vừa tới thăm Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch xong, trở lại đại điện không lâu, Lý Thanh Hậu tới.
- Lý thúc.
Bạch Tiểu Thuần mắt thấy Lý Thanh Hậu đến, vội vàng đứng dậy. Cho dù hiện tại hắn là Khôi Hoàng, nhưng ở trong lòng của hắn, Lý Thanh Hậu chính là tồn tại giống như phụ thân. Hắn liền vội vàng tiến lên.
Đối với Bạch Tiểu Thuần, Lý trong lòng Thanh Hậu rất thoả mãn. Hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần hồi lâu, chung quy hắn sẽ nghĩ tới thiếu niên có chút quê mùa ban đầu ở trên Mạo Nhi Sơn. Hiện tại nhìn thiếu niên trước đây đi từng bước một đi tới ngày hôm nay, trong lòng của hắn tràn ngập tự hào.
Hai người ngồi ở trong đại điện, nói về chuyện đã qua. Thỉnh thoảng Lý Thanh Hậu còn có thể dạy dỗ vài câu. Không quan tâm hắn nói là có đúng hay không, Bạch Tiểu Thuần đều ở một bên gật đầu công nhận. Cho đến sau khi nói chuyện phiếm một nén hương, Lý Thanh Hậu vội ho một tiếng.
- Tiểu Thuần, chỗ ngươi... có còn Phát Tình Đan hay không.
- A?
Bạch Tiểu Thuần sửng sốt. Trước đó, hắn nhìn thấy Lý Thanh Hậu đến, vẫn đang suy nghĩ Lý thúc chắc tìm mình có chuyện gì. Nhưng nói hồi lâu, lúc này nghe được lời Lý Thanh Hậu nói, Bạch Tiểu Thuần vô cùng kinh ngạc, trợn trừng mắt. Hắn vỗ mạnh một cái vào bắp đùi.
- Lý thúc, thúc để ý người nào?
Mắt Bạch Tiểu Thuần phát ra ánh sáng, rất hiếu kỳ. Thật ra, hiện tại người của thế giới Thông Thiên tuy đã tới hơn phân nửa, mà khi sư tôn của Trương Đại Bàn ban đầu, vị sư nương kia của mình, lại trước sau không thấy hình bóng. Bạch Tiểu Thuần cũng từng đi tìm, nhưng lại không có tìm được.
Ngay cả Trương Đại Bàn, sau khi lúc trước cùng đám người Linh Khê lão tổ trở về, lại lập tức bế quan. Hiển nhiên là vì hắn cảm thấy tu vi của mình, nếu vẫn dừng lại ở Nguyên Anh, đã không có cách nào theo kịp bước chân của mọi người.
- Không cần đoán loạn! Có hay không, lấy cho ta một viên!
Lý Thanh Hậu bị Bạch Tiểu Thuần hỏi vậy, có chút xấu hổ, trừng mắt hù dọa nói.
- Nếu là người khác tới đòi, nhất định không. Nhưng Lý thúc cần, nhất định có!
Bạch Tiểu Thuần mặt mày rạng rỡ nhìn Lý Thanh Hậu một chút. Đối với chuyện Lý Thanh Hậu có mùa xuân thứ hai, hắn cũng thật cao hứng. Cho dù Phát Tình Đan bên trong túi trữ vật không nhiều lắm, cho dù hắn từ sau chuyện của Tống Quân Uyển cùng Chu Tử Mạch, đối với Phát Tình Đan đã rất cẩn thận, nhưng vẫn lấy ra một lọ, trực tiếp đưa cho Lý Thanh Hậu.
- Lý thúc, lão nhân gia ngươi phải chú ý thân thể. Thứ đồ chơi này... Không thể dùng nhiều. Trong này tổng cộng có bảy tám viên...
Bạch Tiểu Thuần cười hắc hắc một tiếng, nhìn về phía Lý Thanh Hậu trợn mắt nói.
- Nói bậy!
Lý Thanh Hậu mặt lạnh một tay đưa qua lấy bình đan dược, hừ một tiếng.
- Ta hiểu, ta hiểu. Lão nhân gia ngài là da mặt mỏng, cần một ít thuốc mạnh. Ha ha, ta đều hiểu.
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy rằng chuyện này thú vị, lúc này nhịn không được bật cười.
- Chỉ có điều Lý thúc à, thúc để ý người nào cứ nói với ta, không cần sử dụng thuốc... Nếu như thúc không biết theo đuổi như thế nào, ta tới dạy thúc. Không phải Bạch Tiểu Thuần ta khoác lác, ta...
Bạch Tiểu Thuần vừa vỗ ngực, đang muốn biểu hiện một hồi, Lý Thanh Hậu thật sự nghe không nổi nữa, trừng mắt với Bạch Tiểu Thuần, vội vàng rời đi.
- Lý thúc, nhớ kỹ, thứ này không thể trực tiếp ăn, phải bóp nát mới dùng được. Thật sự không được, thúc lại bóp nát hai viên. Nhưng không thể nhiều hơn nữa.
Bạch Tiểu Thuần nín cười, ở phía sau hô to một tiếng.
Lý Thanh Hậu đi ở phía trước, bước chân chợt dừng lại, quay đầu lại liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần. Trong mắt hắn mang theo thâm ý, gật đầu.
- Phải bóp nát đúng không, biết rồi!
Mắt thấy Lý Thanh Hậu rời đi, Bạch Tiểu Thuần đột nhiên cảm giác được có chút kỳ quái. Hắn suy nghĩ tới ánh mắt của Lý Thanh Hậu quay đầu lại lúc gần đi, hình như mang theo một vài câu chuyện...
- Lý thúc cái gì cũng tốt, chính là da mặt quá mỏng.
Bạch Tiểu Thuần không nghĩ ra, chỉ có thể quy kết vào da mặt Lý Thanh Hậu. Lúc này nghĩ tới hình ảnh Lý Thanh Hậu sử dụng Phát Tình Đan, Bạch Tiểu Thuần lại vui vẻ khe khẽ hát, trở lại trong đại điện.
Rất nhanh màn đêm buông xuống...
Hầu Tiểu Muội đi ở trong hoàng cung. Nàng không ngừng hít sâu, trong tay nắm chặt hai viên Phát Tình Đan, trong đầu không ngừng hiện lên lời căn dặn của Lý Thanh Hậu đối với nàng.
- Nhất định phải bóp nát, nhất định phải bóp nát...
Nghĩ như vậy, nàng một đường đi tới bên ngoài mật thất Bạch Tiểu Thuần bế quan. Nàng đứng ở nơi đó nhiều lần điều chỉnh hơi thở thật tốt. Lúc ngẩng đầu, trên mặt của nàng lộ ra vẻ tươi cười. Ở dưới ánh trăng, nét mặt tươi cười như hoa của nàng, đặc biệt thanh thuần mỹ lệ.
- Tiểu Thuần ca ca, ngươi ở đây sao?
Trong mật thất, Bạch Tiểu Thuần đang tĩnh tọa, nhận thấy được Hầu Tiểu Muội đến, liền vội vàng đứng lên mở cánh cửa mật thất ra. Hắn nhìn thấy được Hầu Tiểu Muội đứng ở dưới ánh trăng.
- Tiểu Muội nàng...
Bạch Tiểu Thuần rất vui mừng bất ngờ. pPhải biết rằng sau khi Hầu Tiểu Muội trở về, đây là lần đầu tiên nàng chủ động tới tìm hắn. Nhưng không đợi Bạch Tiểu Thuần nói xong, Hầu Tiểu Muội ở nơi đó trợn trừng mắt, nhanh chóng đi vài bước tiến vào mật thất, sau đó tay phải bất chợt bóp mạnh!
Tách.
Âm thanh thanh thúy nhất thời lại truyền ra ở bên trong mật thất này.
- Âm thanh gì? Có chút quen tai...
Bạch Tiểu Thuần sửng sốt. Ở trong một tích tắc này, một đoàn sương mù màu đỏ, trong nháy mắt khuếch tán ra...
- Cái này... cái này... Phát Tình Đan!
Tròng mắt Bạch Tiểu Thuần chợt trợn tròn, hét lên một tiếng tính lui về phía sau. Nhưng một thân thể mềm mại, đã giống như bạch tuộc, lại trực tiếp quấn qua.
- Nàng làm sao có thể có Phát Tình Đan!
Bạch Tiểu Thuần hoàn toàn bối rối. Lúc này nhìn gương mặt phấn hồng của Hầu Tiểu Muội trước mặt, trong mắt mê hồ, có vô cùng mị lực, run giọng hỏi.
- Lý thúc cho.
Hầu Tiểu Muội thì thầm một tiếng, thoáng cái lại đẩy ngã Bạch Tiểu Thuần ở trên mặt đất. Rất nhanh, sương mù màu đỏ lại tràn ngập toàn bộ mật thất...
Trước đây, Chu Tử Mạch sử dụng một viên Phát Tình Đan. Cho dù là Tống Quân Uyển, cũng vẫn là một. Nhưng hôm nay Hầu Tiểu Muội ở đây, là bóp nát hai viên Phát Tình Đan, nhất là địa điểm bóp nát hết lần này tới lần khác lại là một chỗ mật thất...