Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bạch Tiểu Thuần!

Người tới chính là Công Tôn Uyển Nhi. Nàng nhanh chân đi tới vài bước. Lúc đến trước mặt Bạch Tiểu Thuần, hai người chỉ đưa mắt nhìn nhau một chút, lại lập tức biết được mục đích hai bên đến nơi đây, đều vì mạng nhện của Huyền Cửu Quận này!

- Nơi đây tốc độ sương mù khuếch tán, có thể so sánh với Thiên Nhân, lại ẩn chứa sự ăn mòn. Chỉ có điều rất kỳ quái, là trong sự ăn mòn, vẫn mang theo một phần hút đi sức sống. Đồng thời lại ẩn chứa truyền tống nào đó. Nhưng hết lần này tới lần khác truyền tống này hình như có linh trí ở bên trong điều khiển lựa chọn, không phải truyền tống tất cả.

- Đồng thời toàn bộ lưới lớn là một khối, hoàn toàn không có chút lỗ thủng nào. Ta mặc dù chưa ra tay thử, nhưng có thể đoán được, bất kỳ một vị trí nào thần thông hạ xuống, đều sẽ khiến toàn bộ lưới lớn dao động. Trừ phi là có thể trong nháy mắt xuyên qua. Bếu không, sợ là phải tiêu hao hồi lâu mới có thể làm được.

Nơi đây thật quỷ dị. Công Tôn Uyển Nhi đến, khiến cho Bạch Tiểu Thuần ở đây cũng thở phào nhẹ nhõm. Lúc này không có thời gian đi ôn chuyện. Hắn lập tức lại mở miệng nói ra những gì mình thu hoạch được dọc theo con đường tới đây, cho Công Tôn Uyển Nhi biết.

Công Tôn Uyển Nhi trầm mặc một lát, suy nghĩ những lời Bạch Tiểu Thuần nói, sau đó, kết hợp cùng phán đoán của mình. Nàng cũng nói ra một ít manh mối Bạch Tiểu Thuần không biết.

- Hai ngày trước, ta từng an bài hai vị Bán Thần tới đây. Khi đó ở đây còn không phải là một khối, tồn tại lỗ thủng. Nhưng sau khi bọn họ đi tới nơi này... liền biến mất!

- Mặt khác, nơi đây tản ra sương mù, tốc độ không phải trước sau không thay đổi. Căn cứ phán đoán của ta, sau ba ngày nữa tốc độ sương mù sẽ đạt đến tốc độ có thể so sánh với Bán Thần. Thậm chí đây hình như cũng không phải là cực hạn của nó!

Giọng nói của Công Tôn Uyển Nhi trầm thấp. Lời nói của nàng khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần lại nhất thời kinh sợ.

Hai người nhìn nhau một cái, cũng đều hiểu nếu chờ người của Tà Hoàng Triều hoặc là Thánh Hoàng Triều tới giải quyết chuyện này, căn bản là không kịp. Xuất hiện ở trước mặt bọn họ, chỉ có một con đường. Đó chính là tiến vào giải quyết kiếp nạn này!

Không có lựa chọn nào khác, Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể cắn răng một cái. Trong mắt Công Tôn Uyển Nhi cũng lộ ra sự kiên định. Nếu như nàng chỉ có một mình, có thể nàng còn không tính mạo hiểm như vậy. Nhưng hai người đều là Thiên Tôn, như vậy từ trình độ nào đó mà nói, trong Tiên Vực của Vĩnh Hằng này, không có chỗ nào không thể đi đến được!

Có quyết đoán, Bạch Tiểu Thuần cùng Công Tôn Uyển Nhi sau khi thương nghị sơ qua, hai người lập tức tính cùng lúc ra tay. Tu vi Thiên Tôn đồng thời bạo phát ra. Còn có thần thông biến ảo. Trong tiếng nổ vang, cả hai cùng nhau đánh vào cùng một vị trí trên mạng nhện phía trước.

Theo tiếng nổ truyền ra, sương mù ở bốn phía xung quanh bất chợt cuồn cuộn. Con nhộng lưới này cũng chấn động, hình thành gợn sóng, khuếch tán ra khắp nơi, giống như muốn chống lại sự liên thủ đến từ Bạch Tiểu Thuần cùng Công Tôn Uyển Nhi.

Nhưng dù sao ở đây hình thành trong thời gian quá ngắn. Bạch Tiểu Thuần cùng Công Tôn Uyển Nhi đều là Thiên Tôn. Thần thông của bọn họ lại vô cùng sắc bén. Cho dù một người không có cách nào chấn động được tới lưới nhện này. Nhưng dưới sự liên thủ của bọn họ, nhất thời vẫn khiến cho con nhộng lưới này bị chấn động, liền trực tiếp bị phá ra một lỗ thủng.

Sau khi lỗ thủng xuất hiện, rất nhiều sương mù màu xám lại trực tiếp từ bên trong khuếch tán ra vị trí sát mép lỗ thủng. Mạng nhện đang nhanh chóng khép lại.

- Đi!

Thân thể Công Tôn Uyển Nhi thoáng lắc một cái, trực tiếp lại nhảy vào bên trong lỗ thủng. Bạch Tiểu Thuần ép xuống sự bất an trong lòng, kiên trì, theo đó bước vào bên trong lỗ thủng!

Gần như vào lúc Bạch Tiểu Thuần cùng Công Tôn Uyển Nhi xé rách một lỗ thủng trên mạng nhện, cũng chính là trong thời gian hơn mười hít thở, mạng nhện ở bốn phía xung quanh lỗ thủng này, lại dùng tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng khép lại, cho đến lại thành một khối, hoàn toàn không nhìn ra được vết tích đã từng bị xé mở.

Mà sau khi mạng nhện khép lại, dường như cũng cắt đứt tất cả liên hệ với bên ngoài Huyền Cửu Quận.

Lúc này, ở bên trong Huyền Cửu Quận này bị mạng nhện cực lớn hình thành nhộng lưới bao trùm, thần sắc Bạch Tiểu Thuần cùng Công Tôn Uyển Nhi đều vô cùng nghiêm trọng. Địa phương bọn họ đang đứng, là một mảnh bình nguyên trống trải.

Bốn phía xung quanh không có bất kỳ cỏ xanh thảm thực vật nào. Không có một ngọn núi nào. Thậm chí ngay cả mặt đất cũng khô nứt nẻ, giống như mất đi tất cả sức sống. Phóng tầm mắt nhìn lại, bốn phía xung quanh ngoại trừ sương mù loãng nhẹ nhàng tung bay ra, không có gì cả!

- Lần trước, lúc ta đi tới Huyền Cửu Quận, đã từng đi ngang qua nơi đây. Ta nhớ nơi này có một dãy núi...

Công Tôn Uyển Nhi trầm mặc một cách hiếm thấy, chỉ vào vị trí trống trải phía xa, chậm rãi nói.

Bạch Tiểu Thuần theo hướng Công Tôn Uyển Nhi chỉ, nhìn sang. Nơi đó lại không có gì cả.

Ánh mắt hai người nhìn nhau, đều thấy được sâu bên trong đôi mắt nhau lộ ra sự kiêng kỵ cùng kinh ngạc nghi ngờ đối với nơi đây.

- Có chút thú vị. Trên Tiên Vực của Vĩnh Hằng, địa phương có thể khiến cho người đạt được tu vi Thiên Tôn, cũng cảm thấy quỷ dị, mặc dù cũng có mấy chỗ như vậy, nhưng Huyền Cửu Quận này mấy ngày trước còn rất tốt, đột nhiên biến thành hiểm địa như vậy... Ở trong trí nhớ của ta, điều này vẫn là lần đầu tiên xuất hiện!

Ánh mắt Công Tôn Uyển Nhi lóe lên, thần thức ầm ầm tản ra. Trong tính cách của nàng có một mặt bá đạo. Lúc đến đây, rốt cuộc không cần phải che giấu tung tích của mình nữa. Theo thần thức theo tản ra, tu vi Thiên Tôn càng bạo phát, giống như muốn nói cho tồn tại bên trong vị trí Huyền Cửu Quận này biết, mình đã đến.

Bạch Tiểu Thuần nhìn Công Tôn Uyển Nhi một chút.

Tính cách của hắn không giống với g đối phương. Lúc này hắn cúi đầu, ngồi xổm người xuống, tay phải đang nắm lấy một nắm bùn đất trên mặt đất nứt nẻ.

Bùn đất này ở trong tay Bạch Tiểu Thuần, hoàn toàn không có chút cảm nhận nào, giống như tro bụi, thậm chí thổi một hơi thở, cũng sẽ tản ra. Cả vùng này đều như vậy. Mặc dù có thể đứng ở phía trên, là bởi vì tro bụi như vậy tích lũy lại rất nhiều.

- So với mặt đất bên ngoài sương mù màu xám bị bao trùm, còn muốn nghiêm trọng hơn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK