Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nàng không nói cho bất cứ kẻ nào biết, cho dù biết người ngoài cũng không biết được tin tức của nhị đại Khôi Hoàng, trên tấm bia bên ngoài mê cung nhắc tới Thiên Nhân Hồn đủ làm cho hồn tu Man Hoang điên cuồng, nếu như nàng quấy nhiễu sẽ bị người khác hoài nghi.

Dứt khoát không đi quấy nhiễu, phàm là hồn tu muốn đều có thể tiến vào mê cung, kể từ đó nàng còn có thể làm một ít ẩn giấu, bản thân nàng âm thầm đi vào trong mê cung.

Kể từ đó hồn tu và thổ dân trên khu vực này liên tục nghe nói có Thiên Nhân Hồn, cả đám từ bốn phương tám hướng chạy vào mê cung.

Trong đó đã có không ít người, thậm chí kẻ chưa từng chơi qua chiến trường, thế lực tán tu không thuộc về Man Hoang cũng tham gia.

Vào lúc này sắc trời gần hoàng hôn, bên ngoài mê cung có rất nhiều người tụ tập, bởi vì chưa tới hoàng hôn nên mê cung chưa mở ra, những hồn tu và thổ dân tiến tới đây đều tụ tập tốp năm tốp ba với nhau, hoặc là một mình một người chờ bên ngoài.

Khi thời gian đến, vào thời điểm hoàng hôn, phương hướng Trường thành có từng tiếng oanh minh vang lên, ba vạn đạo hào quang xuất hiện làm các hồn tu và thổ dân Man Hoang chú ý, bọn họ ngẩng đầu nhìn ba vạn người xuất hiện, những hồn tu và thổ dân này sinh ra sát ý không nhỏ.

- Là phản tu!

- Hừ, phản tu Trường thành, bọn chúng dẫn không ít người tới nha.

- Thì tính sao, nơi này là Man Hoang, là nơi của Thánh tộc chúng ta!

Tiếng nghị luận vang lên, tuy tu sĩ Trường thành đông đảo nhưng nơi này toàn tu sĩ Man Hoang, số lượng không dưới mười vạn đang tụ tập quanh mê cung.

Bọn họ lạnh lùng nhìn ba vạn tu sĩ trên bầu trời bỗng nhiên hàng lâm, người dẫn đầu chính là Trần Hạ Thiên, ánh mắt của hắn đảo qua mê cung sau đó hừ lạnh một tiếng.

Lúc hắn hừ lạnh tu sĩ Man Hoang cảm giác như thiên lôi nổ vang trong đầu, cả đám sợ hãi không nhỏ, hiển nhiên nhận ra Trần Hạ Thiên.

Trần Hạ Thiên cũng không muốn động thủ ở nơi này, hắn có thể cảm nhận được khi mình tới, khí tức Hồng Trần Nữ tập trung vào mình, cho dù là hắn hay Hồng Trần Nữ đều không muốn ra tay trước khi tiến vào trong mê cung.

Cho nên Trần Hạ Thiên hừ lạnh sau đó không quan tâm ánh mắt đám tu sĩ Man Hoang, hắn đứng bên ngoài mê cung nhìn chằm chằm vào cửa vào, chờ đợi hoàng hôn đế và mở cửa mê cung.

Bạch Tiểu Thuần cẩn thận giấu trong ba vạn người, sợ bị hồn tu Man Hoang nhận ra, vì vậy cẩn thận nhích người, tìm một đại hán khôi ngô giấu mình phía sau, theo khe hở, hắn cũng từ khe hở quan sát cửa vào mê cung, hắn nhìn thấy nơi này biến thành thung lũng cực lớn vờn quanh hố sâu, nơi này đã khác với lúc trước.

Trong bồn đất lớn nhất có một cửa động, phía trên có một màn sáng màu xám bao phủ ngăn cản không cho người khác đi vào, cũng không thể nhìn thấy hoàn cảnh bên trong.

Bên ngoài cửa động có một tấm bia đá lớn cao mười trượng, tấm bia đá lộ ra cảm giác tuế nguyệt tang thương, dường như đã nằm ở nơi này không biết bao nhiêu năm tháng.

Phía trên có một hàng chữ, là chữ viết thông dụng nhưng lại mơ hồ, phải ngưng tụ tu vi vào mắt mới có thể nhìn thấy tin tức lưu lại trên đó..

- Dưới mê cung có khu vực thí luyện, vượt qua mê cung, thông qua thí luyện, người đứng đầu đạt được Thiên Nhân Hồn!

Bạch Tiểu Thuần đọc xong sau đó không quan tâm tiếp, mục tiêu của hắn không phải Thiên Nhân Hồn, hắn chỉ muốn bảo vệ mạng nhỏ của mình mà thôi.

Bạch Tiểu Thuần cúi đầu xuống và không quan tâm đám hồn tu Man Hoang nghị luận với nhau, nội tâm của hắn tâm thần bất định, ánh mắt thỉnh thoảng đảo qua đám hồn tu Man Hoang, nội tâm Bạch Tiểu Thuần lo lắng..

- Đừng nhìn ta... Không nhìn thấy ta...

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần nhắc nhở, điều chỉnh phương hướng, để mình trở nên thấp bé hơn trước.

Nhưng nhân số hồn tu và thổ dân Man Hoang quá nhiều, phân bố bốn phía, trên bầu trời có một ít người bay tới, mặc dù Bạch Tiểu Thuần trốn trong đám người nhưng ba vạn người nơi đây rất dễ bị người ta chú ý, những thổ dân và hồn tu Man Hoang đều đánh giá bọn họ, cho dù Bạch Tiểu Thuần trốn triệt để cũng không trốn được bao lâu, bởi vì hắn không có khả năng biến mình thành trong suốt, dù ban đầu có người không nhận ra nhưng cuối cùng sẽ có người chú ý, cho dù có thể cải biến dung mạo nhưng khí tức không cải biến.

Trừ khi hắn đeo mặt nạ lên, người chung quanh quá nhiều, tin tức mình tới đây không thể gạt được người khác, mà lão già ba mắt cũng tuyên truyền ra ngòai, lần này Bạch Tiểu Thuần lâm vào bị động, nếu người khác biết hắn có năng lực cải biến dung mạo và khí chất sẽ càng nguy hiểm, cho nên chỉ có vào mê cung sau đó mang mặt nạ lên mới an toàn.

Lúc này hắn đang né tránh, bỗng nhiên cách đó không xa có thanh niên hồn tu Man Hoang nhìn xuyên qua khe hở bả vai của ba vạn tu sĩ Trường thành, trong lúc vô tình nhìn thấy mặt Bạch Tiểu Thuần.

Tên thanh niên này mở to mắt, hắn hô hấp dồn dập sau đó hắn chỉ vào vị trí Bạch Tiểu Thuần sau đó gào lên:

- Bạch ma, ta nhìn thấy Bạch ma!

Lời hắn nói giống như sấm sét quanh quẩn tám phương, tu sĩ Man Hoang nghe hắn nói liền sững sờ, lúc này bọn họ nhìn sang hướng thanh niên đang chỉ.

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần kêu không tốt, hắn cảm giác mình đã tránh né rất tốt nhưng không nghĩ tới ánh mắt thanh niên kia lại độc như vậy, chỉ cần nhìn một bên mặt của mình là có thể nhận ra.

Trong chốc lát từng ánh mắt như lợi kiếm bắn tới, tiếng gào thét kinh thiên động địa vang lên, cho dù không nhìn thấy nhưng vẫn có một ít người từ góc độ khác phát hiện Bạch Tiểu Thuần!

- Bạch ma!

- Là Bạch ma, ta có thể nhận ra bóng lưng của hắn, ha ha, Bạch ma tới đây!

- Đúng là hắn!

Nội tâm Bạch Tiểu Thuần ô hô ai tai, da đầu căng cứng như nứt ra, cho dù hắn đánh nhau rất giới nhưng tu sĩ Man Hoang quá nhiều, vừa nghĩ tới mình đắc tội tất cả bọn chúng, còn có treo thưởng cho cái mạng của mình, Bạch Tiểu Thuần run rẩy, hắn muốn cải biến phương hướng tránh đi.

Nhưng những người nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đều gào thét, ánh mắt tu sĩ Man Hoang chung quanh càng lợi hại, thậm chí còn có người bay lên cao, ánh mắt của bọn họ như mũi tên bén nhọn tập trung vào hắn, tu sĩ năm đại quân đoàn chung quanh Bạch Tiểu Thuần không chịu nổi, vô ý thức tản ra, người đệ tam quân còn có thể trợ giúp một chút, nhất là đại hán trước mặt Bạch Tiểu Thuần thừa nhận áp lực lớn nhất, từng ánh mắt nhìn chằm chằm vào làm hắn hoảng hốt, lúc hắn muốn tránh đi nhưng lại nghe Bạch Tiểu Thuần nói với mình.

- Huynh đệ, chớ đi, che chắn giúp ta một chút, qua kiếp nạn này, ta nhất định sẽ hồi báo.

Bạch Tiểu Thuần vừa nói ra, tên đại hán kia không quay đầu lại liền rời đi.

Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, lúc muốn tìm người khác che chắn lại phát hiện tu sĩ chung quanh đang tản ra, trong chớp mắt thân ảnh của hắn xuất hiện trước mặt mọi người.

Trong tích tắc mọi người đều nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.

- Bạch ma!!

- Bạch ma không chết, hắn là sỉ nhục lớn nhất của Man Hoang!

---------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK