Truyền tống trận của Nguyên Đầu tông môn, có thể kéo dài qua toàn bộ Thông Thiên Hải, nối liền bốn Nguyên Đầu tông môn lớn lại cùng một chỗ. Lúc này theo trận pháp mở ra, khi bóng dáng Bạch Tiểu Thuần lại xuất hiện lần nữa, không ngờ đã từ bắc mạch đến đông mạch, trở lại... Tinh Không Đạo Cực Tông!
Truyền tống trận của Tinh Không Đạo Cực Tông, xây dựng ở trên thải hồng màu lam. Lúc này trận pháp đột nhiên chấn động. Ánh sáng chợt phủ xuống, khiến cho các đệ tử Tinh Không Đạo Cực Tông, mỗi người đều tâm thần chấn động, đồng thời nhìn lại. Bọn họ thấy được một thân ảnh mơ hồ, xuất hiện ở bên trong truyền tống trận.
Hứa Bảo Tài đã ở bên trong đoàn người. Dựa theo tu vi của hắn, vốn cũng cần tham chiến. Nhưng bởi vì một lần trọng thương, hắn trở về nghỉ ngơi dưỡng sức. Dựa theo quân lệnh, chính hắn cũng biết, sợ là qua một khoảng thời gian nữa, sẽ có một số người kể cả mình đều phải một lần nữa trở lại trên chiến trường.
Nhưng hắn đã mệt mỏi hết sức. Mấy năm qua hắn ở trên chiến trường, thấy được quá nhiều người chết. Sợ hãi trong lòng đã tiêu tan. Thay vào đó, còn lại là sự mệt mỏi vô cùng.
Mà thương thế của hắn cực kỳ nghiêm trọng. Trước đây nếu không phải là đối phương thấy mình là người của Nghịch Hà Tông, thu hồi một ít lực đạo, sợ là hắn đã chết ở trên chiến trường.
Cho dù đối phương thu hồi lực đạo, nhưng vẫn có thể khiến cho Hứa Bảo Tài bị thương nặng, tu vi tan vỡ, rơi xuống đến Trúc Cơ. Thậm chí cho dù lúc này đã khôi phục một ít, nhưng Hứa Bảo Tài hiểu rõ, cả đời này, ở trên phương diện tu vi mình sẽ không có cách nào có tiến thêm.
Nghĩ tới đây, trong lòng Hứa Bảo Tài lộ vẻ sầu thảm. Hắn không biết trận chiến tranh này sẽ phải duy trì liên tục tới khi nào. Chiến tranh kịch liệt. Trong mấy năm ngắn ngủi, bất luận là Man Hoang hay đại lục Thông Thiên đều tử thương cực kỳ nghiêm trọng.
Hắn cũng ý thức được, có thể mình không còn có cơ hội trở về đông mạch nữa. Có thể thời điểm tiếp theo, sau khi đi ra chiến trường, nơi đó... Chính là chỗ mình chôn xương.
Lúc này truyền tống trận sáng lên, cũng khiến cho hắn chú ý. Nhưng hắn cũng không có quá mức lưu ý, chỉ nhìn lướt qua, rồi thu hồi ánh mắt lại.
Nhưng không đợi mọi người thấy rõ bóng dáng của người vừa hiện ra, một thần thức cường hãn khiến trời cao giống như ép xuống, liền trực tiếp từ trên truyền tống trận, bạo phát ra, giống như cơn lốc, quét ngang về phía Tinh Không Đạo Cực Tông.
Nơi nào nó đi qua, tất cả phạm vi trong toàn bộ Tinh Không Đạo Cực Tông đều ở trong một chớp mắt, hoàn toàn không có chút lực ẩn nấp nào. Tất cả đều bị thần thức này bao phủ.
Thần thức cường hãn này lập tức khiến cho tâm thần mọi người run rẩy. Hứa Bảo Tài cũng hít một hơi lạnh. Ở trên chiến trường hắn đã gặp được lại thần thức tương tự. Theo hắn thấy, là Bán Thần lão tổ vượt qua Thiên Nhân, mới có khả năng hình thành gió bão như vậy.
- Bán Thần trở về sao?
Không đợi Hứa Bảo Tài kịp phản ứng, đột nhiên bên tai của hắn truyền đến âm thanh quen thuộc.
- Hứa Bảo Tài?
- A?
Hứa Bảo Tài sửng sốt. Thời điểm trong đầu còn đang trống rỗng, hư không bên cạnh hắn đột nhiên vặn vẹo. Bóng dáng của Bạch Tiểu Thuần một bước đi ra!
Khi hắn đứng ở trước mặt Hứa Bảo Tài, Hứa Bảo Tài ngơ ngác nhìn Bạch Tiểu Thuần, còn chưa kịp phản ứng. Cho đến khi Bạch Tiểu Thuần nhăn mày lại, tay phải giơ lên vung ra. Một lực lượng ôn hòa nhất thời dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Hứa Bảo Tài. Những tiếng rắc rắc vang vọng, rốt cuộc trực tiếp hồi phục tất cả thương thế của Hứa Bảo Tài.
Cảm nhận ấm áp cùng tu vi chấn động trong cơ thể, cảm nhận những thương thế khiến cho hắn tuyệt vọng, lại có thể trong chớp mắt hoàn toàn biến mất. Thậm chí tu vi cũng đang nhanh chóng tăng lên, muốn một lần nữa trở lại kết đan... Tất cả những điều này, khiến cho thần sắc của Hứa Bảo Tài hoảng hốt, la lên thất thanh.
- Bạch Tiểu Thuần... Thiếu tổ!
Đối với mọi người của Nghịch Hà Tông mà nói, tin tức cuối cùng của Bạch Tiểu Thuần, là hắn cùng với Đỗ Lăng Phỉ ở lại bắc mạch. Từ đó về sau... hoàn toàn không có tin tức của Bạch Tiểu Thuần nữa.
Cho đến khi chiến tranh bạo phát, giữa Man Hoang cùng Thông Thiên nhiều lần xảy ra chiến sự. Hai bên thương vong vô cùng nghiêm trọng. Điều đó khiến cho mọi người của Nghịch Hà Tông đã không tinh lực đi suy nghĩ tìm hiểu chuyện khác. Mỗi ngày điều bọn họ phải suy nghĩ, chính là chiến đấu!
Hứa Bảo Tài cũng như vậy. Chỉ là thỉnh thoảng, hắn vẫn sẽ nghĩ tới vị thiếu tổ kinh diễm tuyệt luân kia, nghĩ đến hai người đã từng... ở trong nhà bếp, còn có một chút mâu thuẫn. Hình như mình còn hạ chiến thư đối với Bạch Tiểu Thuần...
Số phận là điều thật sự không có cách nào cân nhắc được. Điều này làm cho mỗi lần Hứa Bảo Tài nhớ lại quá khứ, đều cảm giác rất bùi ngùi. Nhất là sau khi hắn trọng thương, cảm giác bùi ngùi như vậy lại càng nhiều.
Nhưng tất cả cảm giác bùi ngùi so ra đều không bằng sự chấn động trong lòng hắn lúc này. Một mặt là thương thế trong chớp mắt đã khôi phục. Một mặt còn lại là Bạch Tiểu Thuần đã mất tích, lại có thể đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình.
Nhất là thời khắc này Bạch Tiểu Thuần, trên người hắn tràn ngập sóng dao động tu vi, khiến cho tâm thần Hứa Bảo Tài chấn động mãnh liệt. Trong trí nhớ của hắn, dao động này còn mãnh liệt hơn so với trước đây khi, khi Bạch Tiểu Thuần thành Thiên Nhân trở về.
Hắn nhận không ra tu vi của Bạch Tiểu Thuần hôm nay là gì. Hắn chỉ biết là, cũng là cảm giác thâm thúy nà, hắn chỉ thấy qua trên người Bán Thần ở trên chiến trường.
- Thiếu tổ... Ngài...
Hứa Bảo Tài lắp ba lắp bắp hỏi, trong đầu trống rỗng.
- Mấy năm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người của Nghịch Hà Tông đâu? Người đâu... Bọn họ thế nào rồi?
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần lo lắng. Lúc này hắn cũng không có thời gian ôn chuyện, lập tức mở miệng hỏi.
Nhìn trong mắt Bạch Tiểu Thuần đang từ từ hiện lên tơ máu, Hứa Bảo Tài hít vào một hơi, cố gắng trấn tĩnh tâm thần. Hắn cũng hiểu rõ hiện tại không phải là thời điểm hàn huyên. Hắn nhanh chóng đứng dậy, vội vàng mở miệng.
- Thiếu tổ, Man Hoang cùng Thông Thiên khai chiến...