Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Bạch đạo hữu, chuyện này là một chuyện hiểu nhầm. Hai tông chúng ta nhiều năm qua lại thân thiết. Chuyện hôm nay, lão phu nhất định sẽ cho ngươi một công đạo...

- Về mà nói với em gái ngươi!

Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, cả giận nói.

Vừa rồi hắn thật sự nổi giận. Hắn thật sự không trêu ai không chọc ai. Vân Lôi Tử này lại đột nhiên nhảy ra, dẫn qua rất nhiều trùng cát thì cũng thôi, trong mắt còn lộ ra sự châm chọc. Vân Lôi Tử này dựa vào tốc độ không chỉ muốn cướp pháp bảo của mình, còn muốn nhân cơ hội ám toán mình.

Bạch Tiểu Thuần đối với cái mạng nhỏ của mình rất coi trọng. Ở trong tính mạng của hắn, điều này thật sự không thể bị người lay chuyển. Lúc này, Vân Lôi Tử này tới ám toán hắn. Thù này theo Bạch Tiểu Thuần thấy, có thể to lắm.

Nhất là hắn ra tay đều vận dụng Bất Diệt Đế Quyền. Phải biết rằng, vừa mới đi tới địa điểm thí luyện này, hắn còn muốn dựa vào lực lượng thân thể để cố gắng hết sức bảo tồn linh lực. Nhưng vì Vân Lôi Tử này, lại sớm tiêu hao lực lượng thân thể trên diện rộng.

Điều này khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần cực kỳ căm tức. Lúc này hắn làm sao có thể từ bỏ ý định. Hắn mở miệng mắng, đồng thời thân thể cũng trực tiếp bay ra. Mặc dù lực lượng thân thể tiêu hao không ít, nhưng Bạch Tiểu Thuần hiện tại đã không phải là cảnh giới Bất Tử Cốt, mà là Bất Tử Huyết.

Ở trên phương diện khôi phục này, lại cực kỳ kinh người. Lúc này khí huyết đang nhanh chóng khôi phục. Hắn lập tức triển khai Bất Tử Cấm, tốc độ thoáng cái bạo phát, lao thẳng đến Vân Lôi Tử.

Trong lòng Vân Lôi Tử thầm kêu khổ, nhưng lại không có cách nào. Hắn chỉ có thể kiên trì, không tiếc tiếp tục tiêu hao thọ nguyên, hoảng hốt chạy trốn.

Cứ như vậy, hai người một trước một sau, ở khu vực sa mạc của địa điểm thí luyện này, triển khai cuộc đuổi trốn sinh tử.

Rất nhanh thời gian nửa ngày lại đi qua. Mắt thấy đã nhanh đến hoàng hôn, Bạch Tiểu Thuần cũng giật mình.

- Tốc độ của lão gia hỏa này nhanh thì cũng thôi, lại còn có thể duy trì liên tục lâu như vậy?

Bạch Tiểu Thuần không có cách nào không kinh ngạc. Hắn vốn cho rằng ở trên phương diện tốc độ mình đã rất giỏi. Nhưng so sánh với Vân Lôi Tử, rốt cuộc vẫn còn có chút không bằng.

Nhất là đối phương bỏ chạy, trước sau duy trì một tốc độ. Bạch Tiểu Thuần sử dụng Bất Tử Cấm, chung quy xem như là bạo phát về phương diện tốc độ mà thôi. Cho dù Hám Sơn Chàng cũng như vậy.

Trừ phi là hắn triển khai phương pháp Thần Sát.

Nhưng Bạch Tiểu Thuần đau lòng. hiện tại Bất Tử Huyết của hắn mới chỉ có vài giọt như vậy mà thôi. Một khi triển khai Thần Sát sẽ tiêu hao một giọt. Một giọt Bất Tử Huyết này, theo Bạch Tiểu Thuần, còn đáng giá hơn so với Thiên Nhân Hồn.

Huống hồ hồn của Vân Lôi Tử này có phải là Thiên Nhân Hồn hoàn chỉnh hay không cũng khó nói được.

Nếu như đổi người truy sát Vân Lôi Tử không phải là Bạch Tiểu Thuần, như vậy đối phương có khả năng sau khi so sánh, sẽ buông tha truy sát. Nhưng Bạch Tiểu Thuần sau khi suy nghĩ một chút, hừ một tiếng.

- Không đuổi kịp ngươi, ta cũng muốn hù chết ngươi. Ta không tin người này triển khai ra loại tốc độ như vậy, tiêu hao sẽ ít?

Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, chợt hét lớn một tiếng.

- Lão tiểu tử, ta phải triển khai đòn sát thủ. Nhận lấy cái chết đi!

Tiếng hô của Bạch Tiểu Thuần giống như tiếng sấm. Sau khi truyền ra, hắn lập tức toàn lực bạo phát ra cả Bất Tử Cấm và Hám Sơn Chàng. Trong tiếng nổ lớn, tốc độ chợt tăng mạnh.

Trước Vân Lôi Tử ở phía trước đã kéo ra một khoảng cách. Lúc này vừa nghe vậy trong lòng hắn liền kinh hãi. Mắt thấy khoảng cách đang không ngừng bị ngắn lại, hắn lại cắn đứt đầu lưỡi từ lâu đã vỡ nát nhiều chỗ, khiến cho tốc độ lại chợt tăng cao.

Nhưng ngay khi hắn tăng cao tốc độ, Bạch Tiểu Thuần lại chậm lại. Điều này khiến cho Vân Lôi Tử nhất thời hiểu rõ, mình là bị đùa bỡn. Trong lòng hắn cảm thấy phiền muộn căm tức, nhưng lại cắn răng tiếp tục bay nhanh.

Chỉ là... loại chuyện như vậy, Bạch Tiểu Thuần làm sao có thể một lần đã kết thúc. Vì vậy ở trong thời gian sau đó, Bạch Tiểu Thuần thỉnh thoảng lại rống to. Vân Lôi Tử cũng sắp phát điên rồi.

Trong một lần như vậy, hắn không có tăng nhanh tốc độ. Nhưng Bạch Tiểu Thuần lại đột nhiên tăng nhanh. Hư hư thật thật như vậy, khiến cho Vân Lôi Tử cũng muốn sụp đổ. Mỗi lần, hắn chỉ có thể chịu đựng sự đau lòng. Ở trong mỗi lần Bạch Tiểu Thuần rống to, hắn đều phải nâng cao tốc độ một chút.

Dần dần, tóc hắn cũng biến thành hoa râm. Trên mặt hắn nếp nhăn đã tràn ngập. Trong đáy lòng của hắn đau thương, tuyệt vọng.

- Bạch Tiểu Thuần này tại sao lại khó chơi như vậy? Cứ tiếp tục như thế nữa, không cần hắn đuổi kịp, ta cũng sẽ không chịu nổi!

Trong lòng Vân Lôi Tử lộ vẻ sầu thảm. Hắn tùy ý vỗ vào túi đựng đồ, bắt đầu ném đồ ra ngoài. Hắn thật sự không ném không được. Hắn chỉ có thể mượn biện pháp này, thử đi thu hút ánh mắt của Bạch Tiểu Thuần.

Mắt thấy trong lúc mình đuổi giết, Vân Lôi Tử này đều ném pháp bảo ra, Bạch Tiểu Thuần nhất thời vui mừng bất ngờ. Trong lòng hắn càng thêm ngạo nghễ vô cùng, đắc ý không tầm thường. Hắn suy nghĩ, mình thật sự quá lợi hại... Lại có thể đều khiến người bị đuổi theo, ném ra pháp bảo.

- Cảnh giới truy sát cao nhất, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi.

Bạch Tiểu Thuần nhìn từng món pháp bảo này, xúc động không thôi. Hắn cũng thuận lợi thu lấy. Thấy vậy, Vân Lôi Tử cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Khoảng cách giữa hắn cùng Bạch Tiểu Thuần cũng càng lúc càng xa.

Nhưng hắn hoàn toàn không dám dừng bí pháp. Bởi vì ở chỗ Bạch Tiểu Thuần… cho dù kéo dài khoảng cách, nhưng đối phương rốt cuộc vẫn tiếp tục truy sát...

- Như vậy còn không kết thúc. Nhiều chuyện. Ta không phải là muốn đánh lén, nhưng còn không có thành công sao... Giữa các Thiên Nhân như vậy cũng là bình thường!

Vân Lôi Tử nhất thời có loại cảm giác muốn suy sụp. Trong lòng hắn đã vô số lần hối hận... Trước đó nghìn lần vạn lần không nên đi trêu chọc Bạch Tiểu Thuần tên đáng chém ngàn đao này.

Đồng thời, hắn cũng sử dụng một bí pháp khác, nhanh chóng gửi lời cầu cứu tới một Vân Lôi Tử khác. Chỉ có điều đối phương ở cách hắn quá xa. Trong thời gian ngắn căn bản là không qua được.

Rất nhanh ba ngày đã qua. Mắt thấy khoảng cách Vân Lôi Tử cùng mình đã càng lúc càng xa. Trong lúc hai người truy đuổi, hai người đã dần dần tiến sát tới biên giới của khu vực sa mạc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK