Nhưng đối với Bạch Tiểu Thuần mà nói, chuyện sau hắn căn bản cũng không cần suy tính. Hắn trở thành chủ nhân của bảo quạt, thu được hình chiếu phân thân của chúa tể tán thành, đã tới một mức độ nào đó, liên hệ nhân quả cùng tiên giới tồn tại trong u minh.
Mà loại liên hệ này, nhìn như hư vô mờ mịt, nhưng lại cũng đủ khiến cho một tia số mệnh này, lựa chọn tán thành!
Hiện tại xảy ra trước mặt Bạch Tiểu Thuần, một khó khăn cuối cùng, đó chính là... làm như thế nào lấy một tia số mệnh tiên giới cuối cùng này ra khỏi đầu của chúa tể!
Sau khi phân tích tất cả những điều này ở trong đầu, tim Bạch Tiểu Thuần đập thình thịch, hít thở chậm rãi trở nên dồn dập, hai mắt còn phát ra ánh sáng. Thật sự ra, thời gian hắn ở Thiên Tôn đại viên mãn đã không ngắn, trước sau không có cách nào đột phá. Hiện tại có cơ duyên tạo hóa, khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần lập tức lại trở nên cuồng nhiệt.
Nhưng Bạch Tiểu Thuần làm việc ổn thỏa, không lập tức hành động thiếu suy nghĩ, mà trước cẩn thận quan sát bốn phía xung quanh, lại vòng vài vòng. Sau khi xác định không có nguy hiểm gì, hắn lại để cho hai vị nô bộc Thái Cổ ra ngoài kiểm tra một hồi.
Cho đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần mới bước đi ra, chậm rãi tới gần cái đầu của chúa tể này. Càng tới gần, uy áp càng thêm mãnh liệt. Bạch Tiểu Thuần cũng không có cách nào hoàn toàn đến gần. Cuối cùng hắn dừng lại ở bên ngoài mười trượng.
Khoảng cách như vậy, cái lớn của chúa tể không lồ tới mức Bạch Tiểu Thuần cho dù ngẩng đầu, dường như mắt cũng rất khó nhìn thấy được điểm cuối. Xuất hiện ở trước mặt hắn, chỉ là trên làn da màu xám này, giăng kín khắp nơi, giống như cánh tay lớn đầy nếp nhăn.
Cố nén cảm giác không ổn do uy áp mang đến, ở trong sự khẩn trương của tiểu khí linh, tay phải của Bạch Tiểu Thuần bấm quyết, cách không ấn về phía đầu của chúa tể một cái. Tu vi của hắn còn tản ra, nỗ lực rút số mệnh từ bên trong ra.
Nhưng mặc cho tu vi của Bạch Tiểu Thuần bạo phát như thế nào, số mệnh ở bên trong cái đầu của chúa tể cuối cùng lại không có chút phản ứng nào. Hình như căn bản là không cảm giác được sự tồn tại của Bạch Tiểu Thuần.
Cho dù Bạch Tiểu Thuần đổi rất nhiều thần thông thuật pháp, thậm chí cắn rách đầu lưỡi dựa vào máu để luyện, số mệnh này cũng hoàn toàn không có một chút đáp lại nào. Đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần trừng mắt, trong lòng đều lo lắng.
Hắn do dự một lát, thân thể lại chợt lao về phía trước, càng triển khai phương pháp dẫn sát, nỗ lực đi trung hòa uy áp của đầu chúa tể này. Thậm chí khí tức Bất Diệt Chủ Tể Quyền của bản thân đều tản ra, còn truyền âm cho tiểu khí linh, khiến cho ánh sáng của bảo quạt này lập lòe, chiếu rọi trên thân thể Bạch Tiểu Thuần, lại gia tăng.
Ở dưới loại biện pháp này, Bạch Tiểu Thuần từng bước một, rất chật vật chậm rãi đi vào trong vòng mười trượng, cho đến tám trượng, năm trượng, ba trượng. Cuối cùng hắn đột phá một trượng, thậm chí chưa đầy nửa trượng. Thời điểm giơ tay lên liền có thể chạm đến, thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy, sắc mặt tím hồng. Ở đây đã là chỗ cực hạn của hắn.
Tay phải của hắn run rẩy giơ lên, một taylại đặt ở trên da đầu của chúa tể. Chỉ là trong nháy mắt khi cùng cái đầu va chạm, trong đầu Bạch Tiểu Thuần nổ mạnh. Loại tiếp xúc trực tiếp này, khiến cho uy áp trên cái đầu dường như trong nháy mắt trở thành ngọn núi, muốn chấn động nghiền nát hắn.
Nếu loại chấn áp nghiền nát này có thể đổi lấy số mệnh rút ra thì cũng thôi. Nhưng hết lần này tới lần khác cho dù là Bạch Tiểu Thuần đụng chạm tới đầu của chúa tể, số mệnh bên trong vẫn không có phản ứng chút nào.
Cái này khiến cho Bạch Tiểu Thuần sau khi phun ra một búng máu, thân thể bịch bịch bịch không ngừng lùi về phía sau. Cho đến khi trở lại trên bảo quạt, Bạch Tiểu Thuần há miệng thở hổn hển, nhìn cái đầu của chúa tể kia, cảm nhận số mệnh bên trong, nhưng không thể lấy ra được.
- Không rút ra được...
Bạch Tiểu Thuần sốt ruột, tiểu khí linh ở một bên cũng sửng sốt, không có cách nào giải quyết. Tất cả chỉ có thể dựa vào chủ ý của bản thân Bạch Tiểu Thuần.
Lại như vậy, nửa tháng trôi qua. Trong nửa tháng này, Bạch Tiểu Thuần gần như thử tất cả biện pháp, nhưng mỗi lần đều kết thúc bằng sau khi thất bại, máu tươi phun ra, không thể không trở về nghỉ ngơi khôi phục.
Đến cuối cùng, Bạch Tiểu Thuần cũng muốn tuyệt vọng. Hắn ngồi ở trên bảo quạt, ngơ ngác nhìn cái đầu của chúa tể. Thậm chí hắn cũng đã thử sử dụng bảo quạt hút nó đến trên mặt quạt, nhưng không có cách nào làm được.
Hình như số mệnh này căn bản cũng không thể sử dụng thủ đoạn bình thường để có thể rút ra. Về phần phá hủy cái đầu này... Trước không nói Bạch Tiểu Thuần có thể làm được hay không, cũng không nói cho dù là làm được, sau đó số mệnh này có thật sự sẽ tản ra hay không, chỉ riêng điểm mấu chốt đối đãi với người của Bạch Tiểu Thuần, lại không cho phép hắn lấy oán trả ơn. Vị tiên tôn chúa tể này dù sao cũng tính là gần nửa sư tôn của hắn!
Huống hồ cho dù là tiểu khí linh, cũng tuyệt đối sẽ không đồng ý loại phương pháp không tôn trọng này.
Bạch Tiểu Thuần cau mày, suy tư hồi lâu. Lại năm ngày qua đi, đột nhiên Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, ánh mắt lóe lên. Hắn nghĩ đến một phương pháp.
- Nếu không có cách nào rút ra... Cùng lúc có lẽ là vì phương pháp không đúng. Về phương diện khác, có thể cũng bởi vì tư cách của ta còn chưa đủ? Nếu như tư cách của ta đủ, sợ là ngoắc tay, số mệnh này sẽ tự mình làm bay tới dung nhập...
- Như vậy hiện tại bày ra ở trước mặt ta, có lễ còn có một biện pháp. Đó chính là... lừa gạt một tia số mệnh này, khiến cho nó cho rằng ta chính là tiên tôn chúa tể năm đó!
Trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra ánh sáng kỳ dị. Ý niệm này rất to gan, nhưng theo nó dâng lên, Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy rằng hình như làm như vậy sẽ có một ít khả năng trở thành sự thật.
- Về phần lừa gạt số mệnh như thế nào... Có thể dùng Bỉ Ngạn Vị Lai Kinh của ta nối liền số phận của ta cùng với tiên tôn chúa tể ở cùng một chỗ... Nếu còn chưa đủ, ta còn có thể thử thi triển Luân Hồi Quá Khứ Kinh, xem có thể ở dưới trạng thái vận mệnh liên kết này, dung nhập vào trong trí nhớ chúa tể đã ngã xuống nhiều năm này, nhưng đầu duy trì lại vẫn tính là hoàn hảo hay không...