Sau khi hỏa diễm mười lăm màu của Bạch Tiểu Thuần xuất hiện, Tôn Nhất Phàm và Tư Mã Đào cũng thành công, đến lúc này áp lực của Tư Mã Đào và Tôn Nhất Phàm gia tăng gấp đôi, Bạch Tiểu Thuần cũng làm được trình độ như vậy, bọn họ không thể không thừa nhận, đối phương có tạo nghệ độc đáo trên luyện hỏa, nhất là thủ pháp luyện chế càng kinh người.
Lo được lo mất, sắc mặt hai người càng âm trầm, sau khi nhìn nhau và truyền âm, bỗng nhiên sững sờ, bọn họ nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần không chấm dứt luyện hỏa, dường như muốn nhất cổ tác khí luyện chế hỏa diễm mười sáu màu.
- Bạch Hạo tuổi còn rất trẻ, không biết hỏa diễm mười sáu màu không thể tùy tiện luyện, mà là phải tích lũy đầy đủ hỏa diễm mười lăm màu lại luyện chế, xác xuất thành công càng lớn sao.
- Chúng ta thắng.
Tôn Nhất Phàm và Tư Mã Đào nhìn nhau cười cười, nội tâm an ổn hơn không ít.
Đám người bốn phía nhìn thấy cảnh này, cũng có không ít người nhíu mày, có người cảm thấn đáng tiếc.
- Không có gì biến hóa, thủ pháp luyện hỏa của Bạch Hạo không tệ nhưng kinh nghiệm chưa đủ.
- Mặc dù ta không luyện ra hỏa diễm mười sáu màu nhưng ta cũng nghe người ta nói qua, hỏa diễm trình độ này cần phải tích lũy đầy đủ hỏa diễm mười lăm màu mới tiếp tục luyện chế, tìm kiếm cảm giác huyền diệu trong đó, kể từ đó mới có thể bảo đảm xác xuất thành công.
- Đúng vậy, nếu mỗi một lần đều đi nếm thử, sau khi thất bại làm lại từ đầu, như vậy rất khó nắm được cảm giác huyền diệu.
Vào lúc mọi người than thở, hồn Bạch Hạo ở xa xa nhìn sang sư tôn, hắn hiểu được, sư tôn lựa chọn đúng, trải qua hắn cải tiến cách luyện chế hỏa diễm mười sáu màu đã không cần tìm vận may cảm giác cảnh giới huyền diệu.
Bởi vì cách luyện chế của hắn là làm theo trình tự cũng có thể luyện thành hỏa diễm mười sáu màu, nó phân thành mười vạn khâu, giống như xây dựng cơ quan trong cơ quan thuật, chỉ cần làm từng bước, bảo đảm trong quá trình không phạm sai lầm nào, trên lý luận xác xuất thành công là mười thành!
Chỉ có điều liên quan tới thôi diễn và tiêu hao thần thức rất mạnh cho nên hắn nhìn như đơn giản, độ khó còn lớn hơn các thủ pháp khác, bởi vì Bạch Tiểu Thuần là Thiên Đạo Nguyên Anh, thần thức của hắn vượt qua những người khác, có thể sánh ngang Thiên Nhân cho nên hắn mới dám dùng biện pháp này.
- Sư tôn, nhất định thành công, từ khi bắt đầu tới bây giờ hắn còn chưa xuất hiện sai lầm nào!
Hồn Bạch Hạo vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, yên lặng quan sát.
Về phần Tôn Nhất Phàm và Tư Mã Đào, sắc mặt hai người nhẹ nhõm, bọn họ bắt đầu luyện chế hỏa diễm mười lăm màu, tiếp tục bắt đầu luyệ chế hỏa diễm mười lăm màu nhiều hơn, tiến hành luyện chế hỏa diễm mười sáu màu để tích lũy.
Thời gian trôi qua, một giờ trôi qua nhanh chóng, lúc Tư Mã Đào và Tôn Nhất Phàm luyện ra đóa hỏa diễm mười bốn màu thứ hai, trên trán Bạch Tiểu Thuần đổ mồ hôi lạnh, hỏa diễm mười lăm màu trong tay khuếch tán ra và thôn phệ oan hồn, đây là bước cuối cùng.
Bạch Tiểu Thuần chẳng quan tâm lau đổ mồ hôi, trong nháy mắt ánh mắt lộ ra hào quang sáng ngời, hắn gầm lên, lập tức nâng tay phải đánh một trảo, một trảo này làm biển lửa bộc phát sinh ra nhiệt độ cao, đám người chung quanh kinh hô, bọn họ nhìn thấy biển lửa kia ngưng tụ vào lòng bàn tay Bạch Tiểu Thuần, hắn xiết tay lại.
Chu Hoành cũng khẩn trương, đám người Tiểu Lang Thần, Lý Thiên Thắng, Diệu Lâm Nhi, Nhị hoàng tử nhìn nhau, Trần Mạn Dao muốn tiến lên lau mồ hôi cho Bạch Tiểu Thuần.
Lúc này ngay cả Tôn Nhất Phàm và Tư Mã Đào cũng thất kinh, liền vội ngẩng đầu nhìn sang, hít thở dồn dập, ánh mắt hồn Bạch Hạo vui mừng, hắn ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, biết rõ sư tôn không phạm chút sai lầm nào.
Bị vạn người chú ý, Bạch Tiểu Thuần vẫn nhìn bàn tay của mình sau đó mở ra.
Trong nháy mắt hắn mở bàn tay ra, bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, sau đó ánh lửa bộc phát hào quang chập chờn thì nhiều người la hét,.
- Mười sáu... Hỏa diễm mười sáu màu!! Trời ạ, Bạch Hạo có thể thành công trong lần duy nhất.
- Đây là vận khí gì, một lần đã thành công!!
- Lợi hại, người này lợi hại!!
Trong lúc mọi người kinh ngạc tán thưởng, sắc mặt đám người Chu Hoành vô cùng khó nhìn, chỉ có Trần Mạn Dao mỉm cười vui vẻ.
Về phần Tôn Nhất Phàm và Tư Mã Đào, sắc mặt hai người tái nhợt, người chung quanh không nghe thấy, trong mắt chỉ còn hỏa diễm mười sáu màu trong tay Bạch Tiểu Thuần, hai người trầm mặc một lát sau đó cắn răng.
- Vận khí của người này thật không tệ, ta cũng không tin vận khí của ngươi có thể có lần thứ hai?
Mặc dù hai người tự an ủi mình, áp lực khi Bạch Tiểu Thuần thành công đã tăng lên rất nhiều, trong lúc luyện chế không tiết sử dụng bí pháp nhiều lần.
Bạch Tiểu Thuần thở phào một hơi, hắn tươi cười, lúc này hắn thật liều mạng, cũng may không có phạm sai lầm, sau khi lau mồ hôi trên trán, hắn lại lấy oan hồn ra luyện tiếp.
Thời gian trôi qua một lúc, tuy luyện hỏa vô cùng buồn tẻ nhưng người chung quanh nhìn chằm chằm không rời mắt, cho dù xem náo nhiệt thuần túy hay muốn mượn cơ hội này suy diễn. Tôn Nhất Phàm và Tư Mã Đào đã luyện ra đóa hỏa diễm mười lăm màu thứ ba, Bạch Tiểu Thuần đã luyện thành đóa hỏa diễm mười lăm màu thứ hai.
Sau khi hỏa diễm mười lăm màu trong tay thành công lần thứ hai, ánh mắt người chung quanh rung động, tâm thần chú ý, ánh mắt dịch chuyển khỏi người Tôn Nhất Phàm cùng với Tư Mã Đào, bọn họ đều nhìn Bạch Tiểu Thuần, đang suy đoán Bạch Tiểu Thuần có tiếp tục luyện chế hỏa diễm mười sáu màu như lúc trơớc hay không, hay bắt đầu luyện chế từ đầu.
Tôn Nhất Phàm và Tư Mã Đào u khẩn trương nhìn sang, ngay sau đó người chung quanh kinh hô, Tôn Nhất Phàm cùng Tư Mã Đào mở to mắt ra nhìn.
Bọn hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần lại lựa chọn luyện chế... Hỏa diễm mười sáu màu!
- Gia hỏa này điên rồi!
- Đáng chết, người này lại luyện chế như thế, hắn muốn làm gì?
Tư Mã Đào cùng Tôn Nhất Phàm vô cùng khẩn trương, thật sự bởi vì Bạch Tiểu Thuần thành công một lần đã làm bọn họ kinh hãi không thôi, mặc dù nội tâm tám chín phần mười khẳng định Bạch Tiểu Thuần sẽ thất bại vẫn khẩn trương không nhỏ, chỉ sợ vạn nhất ah.
Trái tim Chu Hoành đập mạnh, hắn cảm thấy khủng hoảng, hắn nhìn Bạch Tiểu Thuần liền có cảm giác vô lực như lúc ở trong Luyện Hồn Hồ, đám người Tiểu Lang Thần cũng như thế, liên tục cười khổ, Bạch Tiểu Thuần đi con đường không tầm thường làm bọn họ sợ hãi.