Nam tử trung niên Thiên Nhân Thiết Huyết đường lên tiếng, âm thanh lớn hơn cả thiên lôi bao phủ mười vạn người.
- Không đồng ý!
Âm thanh trả lời vang vọng rung chuyển cả Tinh Không Đạo Cực Tông, lão tổ Thiết Huyết đường vung tay lên.
- Nếu không đồng ý, chúng ta di xem ai... Dám đụng đến Vạn phu trưởng của Thiết Huyết đường chúng ta.
Ngay sau đó âm thanh nổ tung kinh thiên động địa bộc phát, mười vạn đại quân mang theo sát khí ra khỏi tông môn, do lão tổ Thiết Huyết đường suất lĩnh mang theo khí thế rung chuyển thiên địa rời đi.
Vào lúc này oanh động khắp Tinh Không Đạo Cực Tông, mỗi người trợn mắt há hốc mồm, không ai có thể nghĩ tới xảy ra chuyện như thế.
- Sắp xảy ra đại sự!
- Nghịch Hà Tông? Bạch Tiểu Thuần? Ta nhớ Bạch Tiểu Thuần đã từng là Vạn phu trưởng của trường thành!!
- Đây là... Đây là Thiên Nhân chiến tranh sao?
Tất cả mọi người xôn xao, trên cầu vồng Không vực, trong một mật thất, Thiên Nhân đồng tử của Không Tông nhìn phía trước, ánh mắt do dư.
Có thể nói hắn là người trong cuộc của việc này, hiện tại hắn đang cân nhắc sau đó lắc đầu.
- Bỏ đi, việc này ta tham gia vào nếu thắng cũng bỏ đi, một khi thua...
Đồng tử trầm ngâm sau đó dứt khoát nhắm mắt lại, cũng không quan tâm âm thanh ồn ào bên ngoài.
Trong lòng hắn đã sớm buông bỏ Nghịch Hà Tông, dù Bạch Tiểu Thuần lúc này cường thế trở về thì hắn cũng không cải biến quyết định, bởi vì hắn xem ra Thiết Huyết đường có thể giữ gìn Bạch Tiểu Thuần nhưng không giữ gìn Nghịch Hà Tông.
Một mình Bạch Tiểu Thuần có thể không chết trong lần này nhưng kết cục Nghịch Hà Tông không thể cải biến.
Cả Tinh Không Đạo Cực Tông, năm đại Thiên Nhân, hiện tại có bốn người xuất hiên, bầu trời có gợn sóng không ngừng, tốc độ Thiên Nhân quá nhanh, nhất là đám người Trần Hạ Thiên xuất động đầu tiên, bọn họ nhanh chóng tới gần sơn môn Nghịch Hà Tông.
- Thiết Huyết đường ra mặt nằm trong dự liệu, tuy Thiết Huyết đường cũng không thể làm quá nhiều, cho dù có thể cứu Bạch Tiểu Thuần cũng không can dự quá sâu.
- Vị kia của Thiết Huyết đường chỉ làm cho ra dáng mà thôi, nếu không hắn đi một mình nhất định đuổi theo chúng ta, cần gì triệu tập mọi người cố ý lưu thời gian cho chúng ta chứ?
- Nếu vị kia đã xuất hiện, chúng ta cũng nên cho một ít mặt mũi, bỏ đi, phế tu vi Bạch Tiểu Thuần và lưu hắn một mạng!
Ba người Trần Hạ Thiên không ngừng truyền âm ới nhau.
Lúc này là hoàng hôn, rất nhiều đệ tử Nghịch Hà Tông hiện tại đang bận rộn công tác chữa trị tông môn, đưa mắt nhìn sang chỉ thấy đang tu chỉnh, bốn mạch Nghịch Hà Tông đã khôi phục hơn phân nữa, một ít kiến trúc lầu các cũng mọc lên san sát như rừng, nhìn từ xa còn có thể nhìn thấy một ít chi tiết tàn phá, hơn nữa có thể khôi phục bảy tám phần.
Nhất là sĩ khí đệ tử Nghịch Hà Tông bởi vì trận chiến lúc trước cho nên rất phấn chấn, thậm chí thường xuyên còn có tiếng cười nói vang lên.
Về phần mấy lão tổ trong tông môn, hôm nay mặt ngoài nhìn như thường nhưng nội tâm vẫn có tảng đá lớn khó có thể buông xuống, bọn họ mấy ngày qua không ngừng liên hệ với Tinh Không Đạo Cực Tông, nhất là câu thông với Thiên Nhân đồng tử nhưng vẫn không có chút hồi âm nào.
Việc này làm đám lão tổ lo được lo mất nhưng không lộ ra chút nào, bởi vì Nghịch Hà Tông hiện tại không chịu ỏổi hạo kiếp hàng lâm lần nữa.
- Không thể để áp lực đều bị Tiểu Thuần gánh lấy!
Giờ phút này trong đại điện Nghịch Hà Tông, lão tổ bốn mạch và các tu sĩ Nguyên Anh ngưng trọng ngồi gần đó, lúc này làm chủ là lão tổ Linh Khê Tông và Huyết Khê Tông.
- Thật sự không thể làm... Chúng ta rời khỏi trung du, trở lại hạ du cũng được!
Nghe được Linh Khê lão tổ nói thế, Huyết Khê lão tổ trầm mặc một lúc lại nói.
Phàm là có những biện pháp khác thì bọn họ không lựa chọn quay về hạ du, nhưng hôm nay thái độ của Tinh Không Đạo Cực Tông mơ hồ làm bọn họ cảm thấy bất an.
Khi Huyết Khê lão tổ nói thế mọi người đều yên lặng cả đại điện lâm vào an tĩnh, tiếng cười nói của các đệ tử bên ngoài ẩn ẩn vọng vào bên trong.
Nghe tiếng cười nói vui vẻ của các đệ tử bên ngoài, cảm thụ được sinh cơ tỏa ra trong tông môn, có thể tưởng tượng, dưới tình huống như vậy đối với Nghịch Hà Tông mà nói chính là một lần thoát thai hoán cốt, hiện tại Nghịch Hà Tông lựa chọn rời khỏi trung du, như vậy đừng nói bọn họ, đối với các đệ tử mà nói đây là đả kích lớn.
Linh Khê lão tổ than thở một tiếng, hắn đang muốn nói gì đó nhưng bên ngoài có con khỉ của Linh Khê Tông xuất hiện, ngay sau đó còn có bóng trắng tiến vào, là con thỏ của Huyết Khê Tông!
Trong nháy mắt chúng đi vào bên trong, bọn chúng đồng thời lên tiếng:
- Thiên Nhân đột kích!
- Lập tức mở trận pháp!
Âm thanh của con khỉ và con thỏ vặn vẹo quanh quẩn trong đại điện, sắc mặt Linh Khê lão tổ biến hóa, không có nửa điểm do dự và lập tức bấm niệm pháp quyết, Huyết Khê lão tổ và các lão tổ khác cùng làm như thế, âm thanh nổ vang ngập trời, ngọn núi bốn mạch Nghịch Hà Tông phát ra âm thanh kinh thiên, một tầng trận pháp bao phủ toàn bộ Nghịch Hà Tông.
Ngay cả Không Dong Thụ được cứu sống cũng chấn động rất mạnh, tất cả cành lá tỏa ra phù văn sáng ngời, trong nháy mắt dùng Không Dong Thụ làm hạch tâm của đại tâận sơn môn, một đạo ánh sáng màu xanh bao phủ Nghịch Hà Tông.
Tất cả đến quá đột ngột làm đệ tử trong tông môn chấn động tâm thần, bọn họ không kịp phản ứng thì trận pháp đã mở ra, trọng yếu nhất trên bầu trời có tiếng quát lớn vang lên, năm đạo thân ảnh hàng lâm trên không trung.
Chính là đám người Trần Hạ Thiên, Lý Hiển Đạo cùng với Bạch Trấn Thiên, phía sau bọn họ chính là Tinh Hà lão tổ cùng với Đạo Hà lão tổ!
Năm Thiên Nhân, trong nháy mắt bọn họ đồng thời xuất hiện, ý chí của bọn họ bao phủ cả bầu trời, từng tiếng thiên lôi nổ vang, bầu trời quay cuồng.
Ngay sau đó ý chí của bọn họ thay thế thiên ý bao phủ không gian nơi này, dường như phong tỏa nơi này với thiên địa chung quanh.
Vào lúc năm thân ảnh xuất hiện trên bầu trời, các đệ tử trong Nghịch Hà Tông hít khí lạnh, thần sắc biến hóa và gào to.
- Đạo Hà lão tổ!
- Đó là Tinh Hà lão tổ!
- Ba người khác rất lạ mặt... Khí tức của bọn họ còn mạnh hơn Đạo Hà lão tổ rất nhiều.
Thượng Quan Thiên Hữu hít thở dồn dập, thân thể Bắc Hàn Liệt run rẩy, cho dù là Tống Khuyết cũng phải khẩn trương, lại càng không cần nói đám người Tống Quân Uyển cũng như thế.