- Sư tôn, ngươi... Ngươi biết hắn?
Ánh mắt Bạch Hạo đầy hoảng sợ, vừa rồi hắn chỉ nhìn lão giả vài cái đã suýt thất hồn lạc phách, nếu không phải sư tôn đã tới, sợ rằng mình không phải gặp đối phương, mà là tiến vào Minh Hà.
Hậu quả khi đi vào Minh Hà, Bạch Hạo biết chẳng phải chuyện tốt gì.
- Biết, đây chính là ân nhân cứu mạng sư tôn năm xưa.
Đôi mắt Bạch Tiểu Thuần sáng ngời, hắn biết người thủ lăng lợi hại, vào lúc mình sắp tử vong nhưng đã khôi phục ngay lập tức.
Nhất là tu vi của hắn hiện tại không tầm thường, vào lúc này hắn không nhìn ra sâu cạn của người thủ lăng, Bạch Tiểu Thuần càng rung động.
Phải biết rằng hắn đã gặp Bán Thần, hơn nữa cũng không phải một Bán Thần, người thủ lăng cho hắn cảm giác còn mạnh hơn Bán Thần.
- Còn mạnh hơn Bán Thần... Trời ạ, thủ lăng gia gia có tu vi gì?
Bạch Tiểu Thuần kinh hỉ, hắn đi lên vài bước tới bên cạnh lão giả thủ lăng.
- Thủ lăng lão gia gia, ta là Bạch Tiểu Thuần nha, ta đang mang mặt nạ, lão nhân gia còn nhớ sơn mạch Lạc Trần năm đó hay không...
Bạch Tiểu Thuần lên tiếng.
Người thủ lăng làm như không nghe thấy, hắn không nhìn Bạch Tiểu Thuần, vẫn tiếp tục thả câu.
- Thủ... Thủ lăng lão gia gia, ngươi giúp đỡ ta, mang ta về Thông Thiên Hà được không?
Bạch Tiểu Thuần cũng có chút khẩn trương, hắn biết đây là cơ hội của mình, một khi bắt lấy, nói không chừng hắn có thể về nhà.
Người thủ lăng vẫn làm ngơ không quan tâm tới, mặc cho Bạch Tiểu Thuần nói thế nào cũng không quan tâm, cho đến khi Bạch Tiểu Thuần nói tới sáng sớm, lão giả kia vẫn làm như không phát hiện Bạch Tiểu Thuần, hắn biến mất theo Minh Hà.
- Sư tôn, làm sao bây giờ?
Bạch Hạo do dự lên tiếng, hắn ở bên cạnh cả đêm, cảm giác sư tôn nói hơn cả vạn câu.
Bạch Tiểu Thuần thở ra một hơi, trong mắt mang theo kiên định khoát tay.
- Đồ nhi, vi sư dạy ngươi một bài học, có câu nói, gọi là chân thành sẽ đến, kiên định!
Vì vậy qua nửa tháng sau, Bạch Hạo xem như nhìn thấy sư tôn chấp nhất, Bạch Tiểu Thuần liên tục nói từ hoàng hôn tới rạng sáng, hắn vẫn thủ ở nơi đó, người thủ lăng vẫn không quan tâm.
Cảnh này bị Chu Nhất Tinh và Vũ Đạo nhìn thấy, hai người bọn họ kinh hãi không thôi, bởi vì bọn họ cho rằng Bạch Tiểu Thuần đang điên rồ, nơi đó là bờ sông trông trải, hắn không ngừng lẩm bẩm tại đó, mặc dù không nghe thấy Bạch Tiểu Thuần nói gì nhưng bọn họ lại cảm thấy quỷ dị.
Nhất là có một lần trên Minh Hà xuất hiện minh thải hồng, Vũ Đạo và người của hắn đi thu minh thải hồng, ở khoảng cách gần nhìn thấy Bạch Tiểu Thuần đang nói với hư vô, hắn cảm thấy da đầu ngứa ngáy, hắn lập tức rời đi thật nhanh.
Bạch Tiểu Thuần không quan tâm ánh mắt của mọi người, trong mắt của hắn, hắn biết người thủ lăng còn lợi hại hơn Đại Thiên Sư..
Hắn nịnh nọt suốt nửa tháng, phát hiện người thủ thăng không quan tâm tới mình, Bạch Tiểu Thuần cảm giác mình như ngọn lửa hừng hực bị giội nước lạnh.
Qua nửa tháng hắn cũng nhìn ra chỉ có mình và Bạch Hạo nhìn thấy người thủ lăng, người khác không phát hiện chút nào, đối phương vẫn ngồi đó thả câu, về phần lưỡi câu không phải câu cá, mà là câu oan hồn trong Minh Hà.
Những oan hồn này đều mắc câu, mỗi ngày chỉ câu một oan hồn mà thôi.
Bạch Tiểu Thuần thở dài, hắn nhìn người thủ lăng và nhìn Minh Hà, hắn sầu mi khổ kiểm, Bạch Hạo ở bên cạnh nhìn thấy sư tôn cố gắng nửa tháng nhưng không có kết quả liền an ủi.
- Sư tôn, tiền bối tuyệt đối không tầm thường, ngươi không cần nhụt chí...
- Ta biết rõ lão nhân không đơn giản, yên tâm, vi sư có kinh nghiệm đối phó lão nhân.
Bạch Tiểu Thuần cắn răng một cái, hắn không tin tà, hắn cảm thấy mình tìm nhầm phương pháp, vì vậy ngày hôm sau hắn tìm cần câu ngồi thả câu bên cạnh người thủ lăng.
- Chỉ có chung chí hướng mới có thể câu thông.
Bạch Tiểu Thuần có chấp niệm thật sâu, cứ như vậy Bạch Hạo ngơ ngác chú ý Bạch Tiểu Thuần và người thủ lăng thả câu suốt một tháng.
Trong một tháng qua, mặc kệ Bạch Tiểu Thuần dùng biện pháp gì, người thủ lăng không quan tâm tới, đến cuối cùng Bạch Tiểu Thuần cũng thở dài buông tha.
- Hạo nhi, vi sư dùng hành động lại dại cho ngươi bài học, phải nhớ kỹ, đối với người chính xác là cần chân thành, thực sự có thể kiên định, nếu như không thể đả động người ta chỉ lãng phí thời gian mà thôi.
Vẻ mặt Bạch Tiểu Thuần đầy bi phẫn, Bạch Hạo nháy mắt vài cái, không dám nói thêm việc gì, chỉ có thể gật đầu như gà mổ thóc.
Mặc dù Bạch Tiểu Thuần ngoài miệng nói buông tha nhưng vẫn không cam lòng, hắn cũng cảm thấy đáng tiếc vì lãng phí thời gian như vậy, vì thế đứt khoát ngồi bên bờ Minh Hà cách người thủ lăng không xa bàn bạc cách luyện chế hỏa diễm mười chín màu.
- Không có biện pháp, cầu người không bằng cầu mình, nếu lão gia hỏa này gian ngoan mất linh, ta chỉ có thể dựa vào thủ đoạn luyện hỏa đột phá tu vi bản thân, nếu như có thể bước vào Thiên Nhân... Tự ta cũng có thể vượt qua Man Hoang quay về nhà..
Nội tâm Bạch Tiểu Thuần cảm thán, mặc dù hỏa diễm mười chín màu cũng trong phạm trù Địa phẩm nhưng Bạch Hạo vẫn chưa nghiên cứu ra phương pháp luyện chế.
Vì vậy trong cuộc sống kế tiếp, bên cạnh Minh Hà, Bạch Tiểu Thuần xem người thủ lăng không tồn tại, hắn và Bạch Hạo cùng thảo luận việc luyện hỏa, nghiên cứu cách luyện chế hỏa diễm mười chín màu.
Bạch Hạo có lý luận, Bạch Tiểu Thuần có thực tế, hai người không ngừng nỗ lực, hỏa diễm mười chín màu này kế thừa cách luyện chế của Bạch Tiểu Thuần lúc trước, cho nên tiến triển không nhanh nhưng cũng không chậm.
Lại có vài vấn đề mấu chốt ngăn cản hai người, bọn họ bị làm khó không thể phá giải.
- Không được rồi, trong cách luyện chế hỏa diễm màu tám màu, ta chỉ thành công áp súc ba trượng mới có màu thứ mười tám xuất hiện rõ ràng, nếu cứ làm vậy luyện chế hỏa diễm mười chín màu là không được, nếu không cải biến, chỉ sợ trong phạm vi một trượng mới có thể thấy rõ sắc thái biến hóa.
- Nếu như vậy là không có khả năng thành công.
Bạch Tiểu Thuần buồn rầu, Bạch Hạo cũng trầm tư.
- Trừ khi có biện pháp nào đó làm màu sắc biến hóa chậm lại... Chỉ sợ cần có ngoại lực mới được.
Bạch Hạo không ngừng thôi diễn, hắn nghĩ thật lâu nhưng không thành công, Bạch Tiểu Thuần cũng vắt hết óc, trong khoảng thời gian ngắn nhưng không tìm ra biện pháp.