Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau nửa ngày, trong đầu Bạch Tiểu Thuần sửa sang lại mạch suy nghĩ của mình, sắc mặt dần dần biến thành phong khinh vân đạm, thần thái không khác gì cao nhân đắc đạo, hắn lên tiếng.

- Tình yêu trên thế gian thiên biến vạn hóa, đủ loại hoàn cảnh dây dưa không rõ, có rất ít người có thể nói rõ ràng, trong đó cũng có quá nhiều việc liên quan, có tính cách, có làm việc, có địa vị, có quan hệ và nhiều việc lặt vặt khác.

- Ngươi ưa thích một người nhìn như đơn giản, làm thế nào để nàng thích ngươi mới là một môn học vấn.

Bạch Tiểu Thuần đặt chén rượu xuống, ung dung nói ra.

- Bạch Tiểu Thuần ta mới vừa vào Tu Chân giới đã gặp phỉa tình kiếp, rồi sau đó tung hoành tình trường mấy chục năm, thu hoạch ba vạn bảy ngàn chín trăm tám mươi mốt phong thư tình, cự tuyệt mấy vạn nữ tử cầu ái, bỏ qua vô số tình hoan, lại nhìn hồng phấn khô lâu, cho đến hôm nay không nói nhìn thấu tình yêu trên thế gian, hoặc nhiều hoặc ít cũng có một ít cảm khái và tâm đắc.

Bạch Tiểu Thuần đưa tay nâng cằm, giọng nói phiêu hốt bất định giống như lâm vào suy nghĩ đặc biệt nào đó.

Thần Toán Tử mở to mắt, Tống Khuyết lại che giấu khinh thường, hai người này nhìn nhau, đều cảm thấy Bạch Tiểu Thuần nói những lời này chỉ để khoe khoang, nội tâm rất khinh bỉ.

Triệu Thiên Kiêu ho khan một tiếng, đang muốn nói cái gì đó, bỗng nhiên Bạch Tiểu Thuần nhìn thẳng, trong mắt bắn ra tinh quang sáng ngời nhìn vào mắt Triệu Thiên Kiêu.

- Những lời kế tiếp ta muốn nói chính là bí mật bất truyền mà Bạch Tiểu Thuần ta tổng kết suốt nửa đời, phàm là người nắm giữ có thể làm thiên địa thất sắc, phong vân đảo ngược, nếu rơi vào trong tay kẻ tâm thuật bất chính, nhất định sẽ làm vô số nữ tử lâm vào bi kịch, thậm chí sinh linh đồ thán... Cho nên, các ngươi phải nhớ kỹ không thể truyền ra bên ngoài.

- Tình trường là chiến trường, phải thắng trên chiến trường, phải thắng trong tình trường.

- Cho nên Bạch Tiểu Thuần ta mang bí mật nửa đời người ngưng tụ vào một chữ, chữ này chính là ‘ thắng ’!

Giọng nói Bạch Tiểu Thuần tăng cao hơn.

- Thắng, chính là vong khẩu nguyệt bối phàm!

- 'Vong' đại biểu phải có ý thứ nguy cơ vào mọi hoàn cảnh, 'khẩu' đại biểu ngươi phải có năng lực nói chuyện thật tốt, 'nguyệt' đại biểu thiên thời, 'bối' đại biểu cho thân phận của ngươi, 'phàm' đại biểu ngươi có nội tâm bình tĩnh, như vậy ngươi mới có thể thành công.

Bạch Tiểu Thuần vừa nói ra những lời này làm sắc mặt Triệu Thiên Kiêu thay đổi.

Chẳng những hắn như thế, sắc mặt Thần Toán Tử cũng biến hóa, đầu óc Tống Khuyết cũng phải tập trung để suy nghĩ, hai tùy tùng của Triệu Thiên Kiêu có cảm giác như hiểu ra.

Cả đời này của bọn họ chưa từng nghe qua ngôn luận nào như thế, hơn nữa càng nghĩ sâu càng cảm thấy nó... Có đạo lý!

- Đây chính là bí mật bất truyền của tình thánh Bạch Tiểu Thuần ta tổng kết ra... Doanh Tự Quyết! (Bí quyết chữ Thắng)

Bạch Tiểu Thuần vỗ vào mặt đất một cái, tiếng vỗ vào mặt đất này làm mọi người bừng tỉnh.

- Ah...

Thần Toán Tử đang suy nghĩ về Doanh Tự Quyết, ánh mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần đã thay đổi rất nhiều.

Tống Khuyết ngây ngốc, hắn không cách nào tưởng tượng nổi, loại người như Bạch Tiểu Thuần có thể tổng kết ra những thứ cao siêu thế này.

Triệu Thiên Kiêu cũng khôi phục tâm tình bình tĩnh, nhìn thẳng vào Bạch Tiểu Thuần, hiện tại hắn đã thật sự tin phục rồicũng tôn sùng Bạch Tiểu Thuần như thần nhân, mặc dù Doanh Tự Quyết ngắn nhưng không khác gì sấm sét trong trời đêm, nó chính là tia sáng hi vọng trong bóng tối.

- Người có thể quy nạp thiên địa tình trường biến ảo khôn lường vào một chữ... Công lực của người này... Sâu bao nhiêu?

Triệu Thiên Kiêu hít sâu một hơi, hắn vội vàng đứng dậy cúi đầu với Bạch Tiểu Thuần.

Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần thản nhiên, không biết hắn lấy từ chỗ nào xuất ra một cây quạt, hắn chậm rãi quạt nhẹ, trên mặt giống như cười mà không phải cười, dường như tất cả đều nằm trong tay hắn.

Trên thực tế Doanh Tự Quyết cũng không phải do Bạch Tiểu Thuần tự mình nghĩ ra, trong đó hồn Dạ Táng có tác dụng phụ trợ thật lớn, dù sao hồn Dạ Táng năm đó có vô số tình sử khắp Huyết Khê Tông... Tuy mỗi một đoạn đều là huyết lệ nhưng cũng phải thừa nhận hồn Dạ Táng này có thủ đoạn độc đáo, đổi thành những người khác sẽ không thành công nhiều lần như vậy.

- Đây chỉ là quy tắc chung mà thôi, nói cho các ngươi biết Doanh Tự Quyết chỉ để các ngươi hiểu ra, tình trường như chiến trường!

Bạch Tiểu Thuần ngẩng đầu, trong mắt lộ ra vẻ sâu xa, dường như đang nhớ lại, nói chuyện rất ung dung.

- Hiện tại ta sẽ giải thích cặn kẽ với các ngươi tinh túy trong Doanh Tự Quyết!

- Vong khẩu nguyệt bối phàm, điều thứ nhất chính là chữ "Vong", nó đại biểu ngươi phải có ý thức nguy cơ thật lớn, phải tùy thời lưu giữ cảm giác nguy cơ trong lòng, lúc nào cũng dùng nó nhắc nhở chính mình.

- Dù sao Trần sư tỷ thiên sinh lệ chất, tư chất tuyệt hảo, tương mạo tuyệt luân, loại nữ tử này, ngươi đừng nhìn hiện tại nàng còn không có đạo lữ, ngươi nhất định biết rõ cả Tinh Không Đạo Cực Tông có không biết bao nhiêu người âm thầm yêu thích nàng.

- Không nói xa, chỉ trên chiếc thuyền này có quá người thích nàng, nếu ngươi không có cảm giác nguy cơ sẽ thất bại!

Bạch Tiểu Thuần nhìn qua Triệu Thiên Kiêu, hắn nói như đánh đòn cảnh cáo, Triệu Thiên Kiêu vừa có cảm giác hiểu ra lập tức chấn động toàn thân, hắn thật sự rất thích Trần Nguyệt San, bởi vì tính cách cho nên hắn không biết nên biểu đạt như thế nào, lại càng không biết nên theo đuổi ra sao, rơi vào đường cùng, lại bắt gặp Bạch Tiểu Thuần lúc nào cũng có nữ tử tuyệt diễm đi cùng, cho nên mới có chuyện đi gặp Bạch Tiểu Thuần ba ngày trước.

Bị thư tình của Bạch Tiểu Thuần làm rung động, vừa rồi lại bị Doanh Tự Quyết rung chuyển, bây giờ hắn càng tin vào Bạch Tiểu Thuần, nghe những lời này liền vội vàng.

- Ta nên làm cái gì bây giờ?

Triệu Thiên Kiêu vội vàng hỏi.

- Đừng nóng vội, ta chưa nói xong, ngươi phải có cảm giác nguy cơ, cảm giác này nhớ rõ không nên lộ ra ngoài, ngươi phải đặt nó trong lòng, cho nên ngươi phải nhận rõ tình thế, thời gian của ngươi... Không nhiều lắm!

Bạch Tiểu Thuần nói lời thấm thía, hắn nhìn Triệu Thiên Kiêu thật sâu.

Triệu Thiên Kiêu cố gắng ép mình bình tĩnh.

Khi Triệu Thiên Kiêu đã bình tĩnh, trong mắt Bạch Tiểu Thuần lộ ra vẻ tán thưởng, lại tiếp tục lên tiếng.

- Tiếp theo, ngươi nói ngươi đã ưa thích Trần sư tỷ, ta không cần hỏi đã biết rõ, ngươi nhất định chưa từng nói cho nàng biết, cũng không áp dụng hành động, vậy là không được, không vội thổ lộ, ngươi phải giao tiếp với nàng nhiều hơn, nói chuyện nhất định phải khôi hài, đây là trọng yếu nhất, tuy nhiên ngươi yên tâm, ta sẽ dạy ngươi nói như thế nào, đây chính là “Khẩu”.

- Ta...

Triệu Thiên Kiêu vừa muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng hắn vẫn không lên tiếng, nghe Bạch Tiểu Thuần nói xong, nội tâm Triệu Thiên Kiêu càng cảm kích.

- Sau đó chính là cần thiên thời, hiện tại chính là thiên thời, chúng ta đang ở chung một con thuyền, hơn nữa các ngươi còn ở chung một tầng chính là địa lợi, ngươi đã có thiên địa địa lợi, nhân hòa chính là ta, chuyện này tất thành!

Bạch Tiểu Thuần vỗ tay ba cái, nói ra một câu rất tự tin.

---------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK