Tiểu khí linh thở dài một tiếng, vẻ mặt thống khổ, nhìn về phía xa. Chỉ có điều ánh mắt nó lại thận trọng liếc trộm Bạch Tiểu Thuần.
Bạch Tiểu Thuần hồ nghi nhìn tiểu khí linh một chút. Lúc này hắn uống có chút nhiều. Theo trực giác, hắn cho rằng tiểu khí linh này có vấn đề. Lúc này hắn chợt đứng lên, giả vờ cười to.
- Ngươi gạt ta. Ta biết, ngươi đang gạt ta. Ngươi không dám để cho ta đi xông qua cửa ải một trăm này!
Sau khi tiếng cười của Bạch Tiểu Thuần truyền ra, tiểu khí linh trực tiếp sợ hãi, trong nháy mắt nhảy dựng lên.
- Ta không có. Ngươi ngàn vạn lần đừng đi xông qua ải. Ta không muốn ngươi chết.
Nhìn thấy được phản ứng của tiểu khí linh, nghe được lời nói của tiểu khí linh, ánh mắt Bạch Tiểu Thuần nhất thời sáng lên. Hắn cảm thấy tiểu khí linh này có vấn đề rất lớn. Lúc này hắn hừ một tiếng, lại đi về phía trước.
- Ta nhìn thấy ngươi rồi!
Bạch Tiểu Thuần cố ý lớn tiếng mở miệng. Hắn lại cố ý đi nhanh vài bước, lao thẳng đến cửa ải một trăm.
Tiểu khí linh nhất thời cực kỳ khẩn trương. Trong lòng nó cũng muốn khóc. Nó vội vàng bay theo phía sau Bạch Tiểu Thuần, tận tình khuyên bảo.
- Ngươi phải tin tưởng ta. Ngươi đừng như vậy, ta không muốn ngươi mất đi...
- A a, ngươi vì sao cũng không tin ta. Ta là có lòng tốt!
Thời điểm tiểu khí linh lo lắng mở miệng, lòng nghi ngờ của Bạch Tiểu Thuần càng lúc càng lớn. Lúc này tốc độ của hắn cũng nhanh hơn. Hắn lại trực tiếp xuất hiện ở bên cạnh cửa ải một trăm, giơ chân lên, làm ra bộ dạng muốn hạ bước chân xuống.
- Hừ, tiểu khí linh, một cửa ải này là giả, đúng hay không!
Bạch Tiểu Thuần chợt quay đầu lại trợn mắt, hét lớn một tiếng.
Tâm thần tiểu khí linh lại trực tiếp chấn động. Nó đứng ngây ra ở đó, bộ dạng muốn khóc, lại không biết nên mở miệng thế nào.
Bạch Tiểu Thuần liếc mắt nhìn thấy nó như vậy, nhất thời phấn chấn. Hắn bất chợt lại hạ bước chân xuống. Trong nháy mắt hắn biến mất. Thời điểm hắn xuất hiện, lại ở bên trong cửa ải một trăm này. Bóng người trên bức tượng Chúa Tể phía xa, lại đi tới. Khí thế vẫn như trước, sát khí ngập trời, uy áp càng cuồng bạo giống như muốn hủy diệt diệt thiên địa.
Ở dưới uy áp này, Bạch Tiểu Thuần chợt giật mình một cái. Men say nhất thời đã giảm đi bảy phần. Sau khi ngẩn người ra, trong lòng hắn rên lên.
- Tiểu khí linh này thật sự khuyên can ta, hay là lừa gạt ta tiến vào đây, đi tìm cái chết?
- Đáng chết. Lẽ nào cửa ải này thật sự sẽ thành nơi chân ta!
Thời điểm Bạch Tiểu Thuần ở đây muốn phát điên, bóng dáng của Chúa Tể đã đến gần Bạch Tiểu Thuần. Hắn giơ tay phải lên. Thời điểm toàn bộ trời cao đều đang run rẩy, giọng nói của hắn cũng lan truyền ra khắp nơi.
- Người xông qua ải, ngươi chuẩn bị xong chưa?
Những lời này chấn động khắp nơi. Tròng mắt Bạch Tiểu Thuần nhất thời đỏ đậm. Hắn biết, nếu như lần này mình vẫn kinh sợ, như vậy không chỉ con đường Thái Cổ gặp khó khăn, sau này cũng gần như không có khả năng trở thành chủ nhân của cây quạt này nữa.
Cực khổ lâu như vậy, nỗ lực lâu như vậy, tu sĩ của thế giới Thông Thiên đều đang nhận sự cực khổ. Những kích thích từ phía hoàng cung. Tất cả đều không ngừng hiện lên ở trong đầu hắn. Tất cả những điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần bất chợt lại hét lớn một tiếng.
- Tới đi!
Hắn nói, lấy ra Quy Văn Oa đã tự động trở về sau khi thông qua ải lần trước. Hắn chượt gắn vào đỉnh đầu.
- Lão tử chuẩn bị xong!
Ánh mắt Chúa Tể chớp động, nhìn thật sâu về phía Bạch Tiểu Thuần. Hắn giơ tay phải lên ầm ầm hạ xuống. Nhưng ngay khi trong đầu Bạch Tiểu Thuần trống rỗng, tu vi cùng lực lượng thân thể đều hoàn toàn bạo phát, chuẩn bị chịu một cái vỗ này, bàn tay lớn của Chúa Tể lại có thể chỉ là nhẹ nhàng hạ xuống vỗ một cái ở trên Quy Văn Oa tại đỉnh đầu hắn.
Chỉ một cái... Không dâng lên bất kỳ gió bão nào. Hoàn toàn không có chút khí thế nào. Hoàn toàn không có một chút gợn sóng nào. Sau khi vỗ xong, bản thân Bạch Tiểu Thuần cũng không thể phát hiện ra.
Hình chiếu của Chúa Tể lộ ra vẻ mặt nghiêm túc và trang trọng, nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần gật đầu.
- Nếu ngươi chuẩn bị xong, như vậy ngươi đã thông qua. Chúc mừng ngươi, trở thành người truyền thừa của lão phu. Sau cuộc chiến tinh không, tàn ảnh này của lão phu cũng đã mơ hồ. Hiện tại cũng đến lúc nên tiêu tan. Nhớ đối xử tử tế với Tiểu Si. Hi vọng ngươi có thể thông qua truyền thừa của lão phu, đi hết con đường mà cả đời này của lão phu cũng không đi hết.
- Nhớ kỹ tên của bản tôn... Bản tôn, Chúa Tể tiên giới, Chu Ninh!
Theo lời nói vang vọng, bóng người Chúa Tể tiên giới này nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần mỉm cười, xoay người đi về phía bầu trời. Bóng dáng hắn chậm rãi mơ hồ, cho đến khi hoàn toàn biến mất...
Bạch Tiểu Thuần ngây người đội Quy Văn Oa đứng ở nơi đó, có chút cảm giác giống như nằm mộng. Cho dù bóng dáng của Chúa Tể đã biến mất, hắn cũng cảm thấy tất cả những điều này giống như đang nằm mơ. Thật không thể tưởng tượng nổi. Có chút hoảng hốt không chân thật. Hắn còn tự động quay đầu lại nhìn hai bên một chút, lại nhìn thân thể mình một chút.
Sau khi xác định mình không thiếu cái gì, Bạch Tiểu Thuần càng bối rối hơn.
- A?
- Như vậy là thông qua rồi?
- Ta thông qua?
Sau khi Bạch Tiểu Thuần đứng ở nơi đó một lát, vẫn không xác định được. Hắn thận trọng lựa chọn trở về. Nhưng ngay khi hắn vừa trở về, trong chớp mắt thân thể hắn đứng ở trên xương quạt. Toàn bộ cây quạt này ầm ầm chấn động. Ánh sáng bất chợt lại khuếch tán ra vạn trượng. Từng trận sóng dao động tự mình hiện lên từ bốn phía xung quanh, lao thẳng đến chỗ Bạch Tiểu Thuần!
Trong nháy mắt, gợn sóng này lại bao trùm Bạch Tiểu Thuần, giống như dũng mãnh tràn vào đến trong cơ thể hắn, muốn in xuống dấu vết trên người hắn, muốn hắn nhớ kỹ tất cả. Vào giờ phút này, Bạch Tiểu Thuần nắm giữ quyền hạn, cũng đồng thời bạo phát, giống như hình thành sóng dao động, lấy Bạch Tiểu Thuần làm trung tâm, khuếch tán về bốn phía xung quanh.
Hai loại sóng dao động này trong phút chốc lại hình thành cộng hưởng nào đó. Ở trong sự cộng hưởng này, tất cả cửa ải trên xương quạt đều mở ra, Bạch Tiểu Thuần có loại cảm giác mãnh liệt, một ý niệm của mình, liền có thể điều khiển tất cả quạt tàn này!