Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần có một cảm giác rất kỳ quái và cũng vô cùng mãnh liệt.

Bạch Tiểu Thuần còn đang hoảng hốt thì lão già lưng còng kia đã đọc xong tế văn, lão hất tay áo lên nói ra lời cuối cùng.

- Tế tổ, bắt đầu!

Thanh âm của lão như tiếng chuông vang động, vừa truyền ra thì trong xoáy nước trên không cũng vang lên một tiếng nổi kinh thiên. Giống như có một bàn tay vô hình cực lớn quét qua Minh Hà, tức thì xoáy nước nhấc lên sóng lớn, hoa sóng cuồn cuộn... Vô số hồn ngưng tụ lại trong Minh Hà rồi theo vòng xoáy rơi xuống đại địa, bồng bềnh lả tả.

Khó mà miêu tả được khung cảnh hùng vĩ này, hồn rơi như mưa! Vô số hồn từ trên trời giáng xuống, vẩy khắp toàn bộ Khôi Hoàng thành. Hồn nhiều lắm, đếm không xuể, ngập tràn cả thiên địa. Quan trọng nhất là những hồn này tựa hồ đang ngủ say nên nếu có Thiên Nhân hôn thì bất luận kẻ nào cũng có thể thu lấy miễn là có vận khí tốt.

Lập tức từ toàn bộ Khôi Hoàng thành, tiếng hoan hô truyền ra ầm ĩ. Tất cả lê dân, ai cũng phấn khởi liên tục bay lên đi thu lấy ân phúc của tổ tiên.

Trong hoàng cung, bên ngoài đại điện, những thị vệ kia cũng nhao nhao giơ tay thu hoạch hồn. Đám người Hồng Trần Nữ cũng đều ra tay. Cả Thiên Công, Thiên Hầu cùng hơn một nghìn đại thần cũng vậy. Với bọn hắn mà nói, thu hồn trong ngày tế tổ này thì cái quan trọng không phải là chất lượng hồn mà là một điềm lành. Đương nhiên, nếu có thể thu được Thiên Nhân hồn thì càng may mắn.

Chỉ là, Thiên Nhân hồn không phải lúc nào cũng xuất hiện trong tế tổ, thật sự thì vô cùng ít xuất hiện.

Giờ khắc này, Bạch Tiểu Thuần hít sâu, mắt lộ ra kỳ mang, lòng hắn khẩn trương thấp thỏm nhưng cũng đầy chờ mong. Hắn biết rõ, đây là lúc cần triển khai kế hoạch của mình, sau lần này sợ là toàn triều quyền quý càng thù hận mình thêm.

- Không quản được nhiều như vậy, bọn hắn vốn đã không có hảo ý với ta. Dù ta có không làm chuyện hôm nay thì bọn hắn cũng sẽ chẳng bỏ qua cho ta.

Bạch Tiểu Thuần nghiến răng, thân thể hơi run. Cùng với sự khẩn trương đầy kích động, hắn đứng thẳng người lên, phi thân bay lên không trung.

Ngay khi Bạch Tiểu Thuần vừa đứng dậy, bên trong điện, hai mắt Đại Thiên Sư hơi mở khẽ, ánh mắt nhìn vào Bạch Tiểu Thuần.

Bạch Tiểu Thuần bay lên cao, giơ tay phải, cũng chẳng cần phân biệt gì cả, cứ tóm đại một hồn vừa rơi xuống. Đó là một hồn Trúc Cơ.

Vừa bắt được cái hồn này, Bạch Tiểu Thuần bỗng nhiên trợn mắt, hô hấp hắn cũng tăng nhanh dồn dập, vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ khó tin, thần sắc cuồng hỉ, cả người như bị kích động khủng khiếp, hắn ngửa mặt lên trời cười ha hả.

- Trời ạ, ta lại có thể bắt được hồn này!

Tiếng cười của Bạch Tiểu Thuần rất lớn, hắn thậm chí còn cố ý dùng tu vi để tăng âm và truyền đi khắp bốn phương khiến ai cũng phải chú ý. Còn không đợi mọi người thấy rõ, thân ảnh Bạch Tiểu Thuần đã nhoáng lên, thẳng tới đại điện trong hoàng cung.

Tốc độ hắn cực nhanh, chớp mắt đến đến bên ngoài đại điện đứng ngang hàng cùng đám người Hồng Trần Nữ. Bọn Hồng Trần Nữ còn chưa hết kinh ngạc thì đã nghe thanh âm đầy kích động của Bạch Tiểu Thuần, y như thiên lôi nổ hướng vào bên trong đại điện.

- Cảm tạ bệ hạ, ty chức Bạch Hạo đã đoạt được một Thiên Nhân hồn!

Bạch Tiểu Thuần phấn khởi giơ cao tay phải, mở ra để mọi người đều nhìn thấy Trúc Cơ hồn trong tay.

Thanh âm của hắn quá lớn, hành động lại bất ngờ nên lập tức dẫn động toàn bộ sự chú ý của mọi người trong cục trường. Hồng Trần Nữ ở rất gần Bạch Tiểu Thuần, nghe vậy thì giật mình nhưng khi nàng thấy rõ hồn trong tay Bạch Tiểu Thuần thì biến sắc.

- Bạch Hạo, ngươi làm gì vậy? Mau lui xuống!

Hồng Trần Nữ quát. Chu Hoành ở bên cạnh thì mở to mắt, Tiểu Thắng Vương và Linh Lâm thành thế tử sau khi nhìn rõ hồn trong tay Bạch Tiểu Thuần cũng ngây ngốc đi.

Hồn này, nhìn kiểu nào cũng thấy đó là Trúc Cơ hồn, không thể là Thiên Nhân hồn...

Không chỉ có bọn hắn như thế, đám Thiên Công và Trần Hảo Tùng cũng sững sờ nhưng thần sắc bọn hắn đại biến rất nhanh, ánh mắt hiện rõ quang mang sắc bén như dao nhìn về Bạch Tiểu Thuần.

- Chẳng lẽ hắn muốn bức vua?!

Về phần các Thiên Hầu rốt cuộc cũng kịp phản ứng, sắc mặt liền biến hóa, hô hấp cũng bắt đầu hoảng loạn, nhưng có một số người vẫn chưa thể nhận thức được chuyện gì đang xảy ra.

- Thiên Nhân hồn?

- Đây không phải là Thiên Nhân hồn a...

- Bạch Hạo chẳng lẽ bị choáng?

Ngoài sân rộng, tiếng nghị luận xôn xao từ bốn phía nổi lên, trong đó có Triệu Hùng Lâm. Lão này hiển nhiên không ý thức được vấn đề đang diễn ra, lúc này liền lớn giọng nói.

- Bạch Hạo, mắt ngươi có mù không, rõ ràng đó là một cái Trúc Cơ hồn vậy mà cho là Thiên Nhân hồn. Ngươi thèm Thiên Nhân hồn đến phát điên rồi hử, tại sao không nói luôn đấy là Bán Thần hồn đi!

Âm thanh chế nhạo chen lẫn giữa tiếng trách móc nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn đứng yên tại chỗ không chút nào để ý. Ánh mắt hắn hướng vào trong điện nhìn thẳng về phía Khôi Hoàng đang ngồi trên long ỷ.

Giờ phút này, có một số hoàng tử cũng biến sắc cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng. Nhị hoàng tử, vốn cũng hiểu ít nhiều về Bạch Tiểu Thuần, lúc này một ý niệm chợt lóe lên trong đầu khiến hắn phải nín thở, thần sắc lộ vẻ kinh hoảng.

- Hắn muốn gì vậy, không lẽ muốn bức phụ hoàng cúi đầu?!

Khôi Hoàng nhìn chòng chọc vào Bạch Tiểu Thuần, hai mắt bỗng chớp nhoáng tinh mang.

Bạch Tiểu Thuần lúc này nhìn như rất khích động nhưng trong lòng lại đang lo lắng mãnh liệt, ánh mắt Khôi Hoàng như sao sáng bạo khởi khiến hắn phải chột dạ. Hắn còn chưa kịp nói gì thì một trong hai lão già lưng còng ở phía dưới Khôi Hoàng đã cất tiếng. Âm thanh lạnh lẽ ẩn chứa sát cơ.

- Thật to gan, đây rõ ràng là một Trúc Cơ hồn. Nhất định là muốn khi quân phạm thượng!

Lời nói chưa dứt, lão già này đã bước ra tiến thẳng đến Bạch Tiểu Thuần. Một thân Thiên Nhân khí tức bộc phát ầm ầm, toàn bộ người lão như hòa hợp với thương khung, hướng về Bạch Tiểu Thuần xuống tay truy sát.

Xuất thủ toàn lực, gọn gàng không chút lưỡng lự, cũng không kéo dài, lão già như muốn dùng tốc độ nhanh nhất để giết chết Bạch Tiểu Thuần ngay tại chỗ.

Lão giả âm lãnh ra tay như sấm vang chớp giật. Đám người Hồng Trần Nữ đứng gần Bạch Tiểu Thuần cũng bị biến cố bất thình lình làm cho ngây người. Hồng Trần Nữ vô thức chạy ra ngăn cản nhưng vẫn chậm một bước.

Lão giả kia nhoáng cái xuất hiện trước mặt Bạch Tiểu Thuần, tu vi Thiên Nhân hoàn toàn bạo phát, cả người hợp thành một phù văn thật lớn, chấn động tỏa ra mãnh liệt như khi Thiên Nhân Hợp Nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK