Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Ta còn là sư tôn của Hạo nhi. Ta nhất định có thể ngăn cản!

- Tất cả mọi thứ đều là bởi vì Thiên Tôn muốn rời khỏi đây. Nếu như hắn muốn đi, cứ để hắn đi được. Ta đi khuyên bảo người bảo vệ lăng. Ta đi nói chuyện với Hạo nhi, mở ra cánh cửa thế giới, để hắn đi!

Hàng vạn hàng nghìn suy nghĩ hiện ra ở trong đầu Bạch Tiểu Thuần. Lúc này sau khi suy nghĩ, nắm lấy một ý tưởng trong đó, hắn cũng không có lòng đi suy nghĩ tìm hiểu xem có thật sự được hay không. Hắn chợt ngẩng đầu, ầm một tiếng, thân thể liền trực tiếp phóng lên cao.

- Ta muốn đi ngăn cản trận chiến tranh này!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần thầm rít gào. Sau khi phóng lên trên không trung, tốc độ của hắn được thể hiện ra đến mức cực hạn. Hư vô vặn vẹo, tầng mây bị xé rách, giống như sét đánh xé toạc bầu trời.

Ầm một tiếng, bóng dáng của Bạch Tiểu Thuần trong chớp mắt đã biến mất, lao thẳng đến... vùng cấm sinh mệnh!

Hắn không có thời gian đi ngồi chiến thuyền, cũng không có thời gian lãng phí ở trên lộ trình Thông Thiên Hải. Hiện tại cách thức nhanh nhất để chạy tới chiến trường, chính là đi tới vùng cấm sinh mệnh, trực tiếp bước vào Man Hoang, sau đó lao về phía Cự quỷ Thành!

Con đường đến Man Hoang, Bạch Tiểu Thuần đã quen thuộc. Lúc này hắn mang theo sự lo lắng mãnh liệt, mang theo sự bất an, một đường giống như muốn mở thông suốt trời cao.

Trong những tiếng ầm ầm, hắn đã xuất hiện ở phía bên ngoài vùng cấm sinh mệnh. Hắn không không chậm trễ chút nào, bước đi vào.

Không có tính toán thời gian, trong đầu Bạch Tiểu Thuần chỉ có một ý nghĩ.

- Nhanh, lại nhanh hơn một chút!

Ầm ầm ầm...

Bóng dáng của Bạch Tiểu Thuần xuyên qua vùng cấm sinh mệnh. Sau khi không biết ở đây trong bao lâu, lúc bước ra, hắn trực tiếp bước vào đến... Cảnh nội Man Hoang!

Vừa một bước tiến vào Man Hoang, một khí tức đẫm máu đập vào mặt. Hắn phóng tầm mắt nhìn lại. Man Hoang này vốn cằn cỗi, hiện tại càng ảm đạm. Mặt đất một mảnh đỏ sậm, tràn ngập mùi thối nát.

Không nói tới khắp nơi đều có dấu vết thuật pháp lưu lại, nhưng chênh lệch không bao nhiêu. Trong lúc Bạch Tiểu Thuần bay nhanh ở trong Man Hoang này, chỉ thấy đã có hơn mười chỗ chiến trường quy mô nhỏ lưu lại không ít tay cụt chân cụt.

Man Hoang này ban đầu vốn cũng không có bao nhiêu thực vật. Lúc này nó lại càng hoang vắng. Trên mặt đất hiện ra từng khe rãnh nối liền. Những ngọn núi phía xa n đều sụp đổ hơn phân nửa.

Nhất là hắn còn nhìn thấy được một mảnh khu vực với phạm vi ước chừng ngàn dặm, bùn đất ở nơi đây đều mang khí tức tử vong nồng đậm. Từng thi thể hoặc là người của Man Hoang, hoặc là người của Thông Thiên nằm rải rác khắp nơi.

Từng con phi cầm ăn xác thối giống như đám kền kền, đang đứng ở trên thi thể, không ngừng mổ thịt thối. Bạch Tiểu Thuần phát ra tiếng rít, mới có thể khiến cho những con phi cầm này bị kinh động, đồng thời bay lên.

Đám phi cầm tạo thành đàn thành mảng, ở trên bầu trời này vừa phát ra tiếng kêu lớn, vừa bay xoay quanh. Trong con mắt màu xám của chúng lộ ra vẻ hoảng sợ nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần.

Nhìn những thi thể này, thân thể Bạch Tiểu Thuần run lên khe khẽ. Cả đời này, coi như hắn đã nhìn thấy qua quá nhiều cục diện. Nói tới chiến tranh... cũng có vài lần trải qua. Bất luận là cuộc chiến của bốn tông hạ du năm đó, hay là cuộc chiến tranh tông môn trung du cùng vùng, còn có trước đây ở trên Trường Thành chém giết, đều làm cho Bạch Tiểu Thuần biết được sự tàn khốc của chiến tranh.

Nhưng tất cả những chiến trường này cũng không thể nào so sánh được với giờ phút này. Cả phạm vi ngàn dặm thê thảm tới mức kinh người.

Dù sao những cuộc chiến tranh trước đây Bạch Tiểu Thuần trải qua, phần lớn thi thể sẽ được dọn dẹp khỏi bên trên chiến trường. Nhưng hiện tại, trong cuộc chiến giữa Man Hoang cùng Thông Thiên, đã là thời khắc sinh tử, không có người lo lắng đi dọn dẹp chiến trường.

Nhiều thi thể như vậy không biết đã ở chỗ này bao lâu, mục nát là chuyện không thể tránh được, khiến cho trong khí tức thiên địa, ngoại trừ máu tanh ra, lại có thêm mùi mục nát tanh tưởi...

Bạch Tiểu Thuần lặng lẽ nhìn tất cả những điều này. Thời điểm xoay người, tốc độ của hắn nhanh hơn, lao thẳng đến chỗ của Cự Quỷ Thành.

Cho đến khi hắn rời đi, đám phi cầm trên bầu trời này p mới dần dần không còn hoang mang nữa. Chúng giống như không chịu được sự hấp dẫn của những thịt thối trên mặt đất, lại chậm rãi hạ xuống, bắt đầu lại một vòng thịnh yến...

Thời gian trôi qua cực nhanh. Bạch Tiểu Thuần không biết đã trôi qua bao lâu. Hắn chỉ biết là mình không lãng phí một chút thời gian nào, đã sử dụng toàn lực lao nhanh đi. Dưới loại tốc độ này, đổi lại thành Bán Thần khác cũng rất khó làm được tiêu hao như vậy. Cũng chỉ có Bạch Tiểu Thuần, sau khi Bất Tử Huyết đại thành, lực khôi phục của hắn đã đạt đến một trình độ không thể tưởng tượng nổi, mới có thể ở dưới sự bạo phát kéo dài, bất luận là thể lực hay tu vi, vẫn duy trì trạng thái đỉnh phong bất kỳ lúc nào.

Trong tiếng nổ vang, tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh. Từ phía xa nhìn lại, thậm chí ở trên trời cao cũng không nhìn thấy được bóng dáng của hắn. Chỉ có thể nhìn thấy được một cầu vồng vừa hiện ra đã lập tức biến mất.

Càng đi về phía trước, càng thấy được nhiều mặt đất Man Hoang nhuộm đỏ, càng thấy được từng chỗ chiến trường, tim Bạch Tiểu Thuầncũng càng thêm run rẩy.

Ngàn dặm chiến trường cũng không tính là gì. Mấy ngàn dặm thậm chí hơn vạn dặm chìm trong biển thi hài. Trong lúc chạy nhanh, Bạch Tiểu Thuần cũng thấy được một chỗ... Thời điểm không cách nào hình dung được hơn vặn dặm thi hài, rốt cuộc bản thân mình có ý tưởng gì? Nhưng Bạch Tiểu Thuần biết, đây là Tu La trận Tàn khốc nhất hắn đã gặp phải...

Trên mặt đất, thỉnh thoảng có thể thấy được từng hố sâu, từng khe rãnh, cùng với những khu vực vốn là rừng cây, hiện tại thật giống như bị hỏa diễm thiêu đốt vậy, trở thành đất khô cằn.

Những mảnh đất có vốn có bộ lạc Man Hoang tồn tại, hiện tại cũng đều trở thành một đống đổ nát. Trên mảnh đất rộng này, thi thể của bọn họ đặc biệt rõ ràng.

- Vì sao...

Bạch Tiểu Thuần thì thào. Theo khoảng cách càng lúc càng gần Cự Quỷ Thành, nôn nóng cùng điên cuồng trong lòng hắn cũng càng thêm mãnh liệt.

Cho đến khi ở một nơi rất gần với Cự Quỷ Thành, Bạch Tiểu Thuần thấy được... Một màn ánh sáng màu vàng toả ra, lộ ra khí tức nước Thông Thiên Hải, giống như một cái chụp cực lớn, bao phủ tất cả khu vực hào hùng bên trong,.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK