Bạch Tiểu Thuần đứng giữa sân Trần gia, chắp tay sau lưng nghếch cằm, trong lòng càng thêm cảm khái.
Nghĩ đến Tống Khuyết, Bạch Tiểu Thuần thấy mình đúng là đại phúc tinh của hắn. Mỗi lần Bạch Tiểu Thuần xuất hiện là mỗi lần hắn đem Tống Khuyết từ dầu sôi lửa bỏng cứu ra, ở Không Thành đã vậy, tại Trường Thành cũng thế. Cũng vì mình chu đáo mà cuối cùng đến hôm nay, Tống Khuyết rốt cuộc cũng gọi mình một tiếng dượng.
- Chẳng lẽ đúng thật là ta quá ưu tú ư...!
Bạch Tiểu Thuần đắc ý thở dài. Hắn vừa tiếp tục khám xét nhà Trần gia vừa say mê tự sướng.
Không bao lâu, tài bảo ẩn giấu của Trần gia đã bị các Thi Khôi chuyển ra chồng chất như núi, còn người của Trần gia thì ai cũng lạnh run, giận mà không dám nói gì.
Phút chốc sau, kho tàng của Trần gia đã được đưa lên không. Sau khi xác định không có nguy hiểm gì nữa, Bạch Tiểu Thuần mới nghênh ngang bước vào bên trong Trần gia, hắn muốn kiểm tra xem có còn sót thứ gì không.
Toàn bộ Trần gia thật là lớn. Bạch Tiểu Thuần mang theo tên Thi Khôi Hắc Giáp chuẩn Thiên Nhân kia đi xem xét khắp nơi, thỉnh thoảng lại giơ tay chỉ trỏ.
- Hòn giả sơn này có chỗ không đúng, đánh sập xuống cho ta! Bản Giám Sát sứ nghi ngờ bên trong có mật thất.
- Hạt châu khảm nạm trên ốc xá này rõ ràng là linh châu, nạy xuống đem đi.
- Khoảnh đất này có gì đó lạ lạ, người đâu... đào lên. Tìm xem có bảo tàng gì không. Nếu có thì đem đi, nếu không thì đem mấy cái bàn đá xanh này đi cho ta.
Bạch Tiểu Thuần vừa đi vừa nói. Lập tức, các Thi Khôi xung quanh liền đồng loạt ra tay, âm thanh bang bang vang lên không ngừng.
Tất cả chuyện đó khiến cho người của Trần gia ai cũng hãi hùng khiếp vía, đồng thời càng thấm thía hơn nữa về những lời đồn về Bạch Tiểu Thuần. Nhưng họ cũng hết cách rồi, chỉ có thể cúi đầu chấp nhận, bọn hắn hiểu rằng, Trần gia... thế là hết.
Trong âm thanh bang bang, Bạch Tiểu Thuần vẫn không ngừng đi khắp nơi khám xét. Sau một hồi lâu, hắn thấy cũng đủ rồi, đang lúc muốn rời đi thì hắn chợt biến sắc.
Thần thức hắn, vốn vượt xa cảnh giới Nguyên Anh thậm chí có thể so với Thiên Nhân, lúc này quét xuống một lòng đất của một khoảng sân sau cách đó không xa, hắn phát hiện ở đó có một hố sâu.
Hố đó khá lớn, rộng gần nghìn trượng vuông, khắp xung quanh đều có cấm chế phòng hộ cực kỳ nghiêm cẩn, mơ hồ trông như một bình trữ vật thật lớn, bên trong hố được phong kín nên thần thức Bạch Tiểu Thuần không thể dò xét vào.
- Ồ?
Bạch Tiểu Thuần mắt sáng lên. Trên thực tế, sở dĩ hắn tự mình đi kiểm tra chính là muốn tìm xem coi có bảo vật gì mình có thể giữ lại hay không, cũng giống như ở Lý gia trước đây vậy.
- Đào lên cho ta!
Bạch Tiểu Thuần lập tức động tâm, phi thân bay lên đứng ở nửa lừng, giơ tay chỉ xuống dưới. Lập tức các Thi Khôi xung quanh liền tràn sát khí đồng loạt ra tay.
Tiếng ầm ầm vang vọng bốn phương, đám người Trần gia thấy thế thì toàn bộ đều trắng bệch mặt mày nhưng cũng không quá hoảng hốt, bởi vì bọn hắn biết rõ hố sâu đó cũng không cất giấu pháp bảo gì mà đó là nguồn cội sinh cơ để buôn bán của Trần gia.
Nếu là lúc khác, nếu ai dám động đến nguồn cội này của Trần gia, bọn hắn nhất định sẽ diệt sát liền, nhưng hiện tại tên nào tên nấy chỉ trầm mặc nhìn toàn bộ kiến trúc của sân sau bị phá tan vỡ.
Giờ phút này, xung quanh Trần gia, mấy vạn hồn tu đã tụ tập đến, những người này vốn là ở gần đó. Sự tình hôm nay quá lớn, hai vị Thiên Hầu vẫn lạc gây xôn xao cả Khôi Hoàng thành, khiến tâm thần của mọi người đều chấn động nên bay tới quan sát từ xa.
Bọn hắn được tận mắt chứng kiến quá trình Trần gia ngã xuống, của cải cất giữ lần lượt bị đào ra, hiện tại cũng nhìn thấy mảnh sân sau kia bị phá hủy.
Sau khi mảnh sân sau tan vỡ, các trận pháp phòng ngự phía trên mặt đất đã xuất hiện rạn nứt, ngay cả cấm chế cũng bị cưỡng ép mở ra. Cảnh tượng hiện ra trước mắt mọi người là một cái hố sâu ngàn trượng chiếm trọn vẹn diện tích của khu vực này.
Một mùi tanh tưởi không thể tưởng tượng lập tức tràn ra từ bên trong hố, mùi vị vô cùng đậm đặc khiến cho tất cả đều cảm thấy buồn nôn.
Bạch Tiểu Thuần nhíu mày, vung vẩy tay như để xua bớt mùi vị đang lan tỏa. Hắn nhìn vào bên trong cái hố, thế nhưng cảnh tượng lại khiến thân thể của hắn run bần bật, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
- Cái này...
Bạch Tiểu Thuần dường như không tin vào mắt mình, cảnh tượng kia làm cho đầu óc hắn như bị sét đánh, đôi mắt cũng trở nên đỏ ngầu.
Cùng lúc đó, sắc mặt tất cả mọi người xung quanh đều thay đổi sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên trong hố, trong đó không ít người phải kêu lên.
- Cái gì thế kia... Trời ạ...
- Bí mật của Trần gia là ở chỗ này!!
- Đây là thứ Trần gia dựa vào để buôn bán sinh cơ...
Đó là một cái hố sâu chứa hàng vạn người ở bên trong!!
Hơn vạn thi thể trôi nổi trong làn nước đục ngầu dưới hố sâu! Có cái đã hoàn toàn thối rữa, có cái mục nát hơn nửa, cũng không thiếu... người vẫn còn sống!!
Mà quần áo của những thi thể này hoàn toàn khác so với người ở Man Hoang, Bạch Tiểu Thuần liếc mắt cũng có thể nhận ra... bọn hắn… đều là... tu sĩ!!
Thân thể chỉ còn da bọc xương, hai mắt tán loạn giống như không còn hồn phách. Cơ thể họ bị vô số chỉ đen đâm xuyên, không ngừng nhúc nhích để hấp thu sinh cơ... Có thể tưởng tượng, tất cả tu sĩ trong cái hố này đều đã bị sưu hồn sau khi bị bắt!
Trong tình huống bị cưỡng ép sưu hồn thì hồn phách của bọn hắn sớm đã tan vỡ. Thân thể bọn họ bị xử lý đặc thù, ném vào hố sâu bị phong kín này để hấp thu sinh cơ cho đến lúc trở thành thây khô!
Sợ là có hóa thành thây khô thì mọi việc vẫn còn chưa kết thúc, thi thể sau khi bị nước hòa tan sẽ trở thành chủ dược để Trần gia luyện chế sinh cơ!
Một màn này tuy khiến đám người Hồn Tu Man Hoang cảm thấy kinh hãi, nhưng không cảm thấy việc này có gì không đúng. Thế nhưng Bạch Tiểu Thuần lại khác, thân là tu sĩ ở Thông Thiên Hà, cảnh tượng này làm cho thân thể hắn run rẩy, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt u ám đến không thể hình dung.
Việc này gây ra chấn động cực lớn đối với hắn, cảm xúc trong lòng rõ ràng cũng xuất hiện dấu hiệu mất kiểm soát.