Trong lúc Bạch Tiểu Thuần liều mạng luyện hóa lệnh bài thì màn đêm dần phủ xuống. Không gian tĩnh lặng đến mức một cây trâm rơi trên mặt đất cũng sẽ tạo ra âm thanh lanh lảnh vang vọng.
Chung quanh càng yên tĩnh thì nội tâm Bạch Tiểu Thuần càng sợ hãi, hô hấp cũng trở nên bất ổn. Hắn vội vã luyện hóa lệnh bài, đột nhiên hắn nghe thấy có tiếng bước chân bên ngoài lầu các.
Bạch bạch....Bạch bạch....
Tiếng bước chân tựa như tiếng tim hắn đang đập bình bịch thật rõ ràng. Bạch Tiểu Thuần có thể xác định đây là tiếng bước chân nhưng khi hắn tản thần thức ra tìm kiếm thì lại không thấy một ai.
Điều này khiến cho da đầu Bạch Tiểu Thuần sắp vỡ ra đến nơi.
- Chuyện này....chuyện này ma quái quá....
Bạch Tiểu Thuần sắp khóc rồi. Ngoại trừ sợ chết thì đời này hắn sợ nhất là ma quỷ. Dù hắn đã là Thiên Đạo Nguyên Anh nhưng vẫn không thể xua đuổi được nỗi ám ảnh này, Bạch Tiểu Thuần vội vàng móc một nắm phù văn ra dán lên khắp người.
Mớ phù văn này là hắn mua từ hồi còn ở Nghịch Hà Tông. Lúc chạy trốn trong Khôi Hoàng lăng kia đã dùng kha khá, cũng có chút tác dụng. Lúc này hắn cũng mặc kệ cái gì bại lộ với không bại lộ, huống hồ còn có mặt nạ che lấp. Bạch Tiểu Thuần dán kín cả người nhưng vẫn không thấy an tâm hơn, hắn lại vội vàng luyện hóa tiếp, hai mắt chốc chốc lại đảo quanh bốn phía, rất sợ đột nhiên nhìn thấy một cái mặt người xuất hiện bên cạnh.
- Ta là Giám Sát Sứ mà. Nơi này là Giám Sát phủ, sao...sao có thể như vậy...Không thể nào...
Bạch Tiểu Thuần run rẩy lẩm bẩm, bỗng nhiên tiếng bước chân bên ngoài ngày càng nhiều, tựa như đang có thiên quân vạn mã bao vây lâu các này.
Bạch Tiểu Thuần muốn điên rồi!
- Nhiều quỷ như vậy là sao!!!
Mặt hắn tái mét, đúng lúc mất hồn mất vía thì có tiếng gõ cửa.
Tiếng gõ cửa đều đặn theo quy luật, gõ liên miên không dừng lại chút nào. Lông tơ hắn dựng hết cả lên, nhìn chằm chằm cánh cửa.
Hồi lâu sau, tiếng bước chân lại vang lên nhưng nghe như đám thiên quân vạn mã này đang bỏ đi.
Lại chờ thật lâu, thật lâu sau, Bạch Tiểu Thuần xác định bên ngoài không còn âm thanh nào nữa mới lau mồ hôi lạnh. Hắn cảm thấy hơi mất mặt, hắn đường đường là Thiên Đạo Nguyên Anh, ở Man Hoang này còn là Luyện Hồn Sư, mỗi lần luyện hỏa dung nhập không biết bao nhiêu oan hồn thế mà lại để cho bọn quỷ khi dễ. Bạch Tiểu Thuần thầm khinh bỉ chính mình.
- Gì chứ! Bạch gia gia ta mà sợ quỷ à? Ta không ra tay chẳng qua vì còn chưa luyện hóa hết lệnh bài, lo lắng gây ra hiểu lầm gì đó thôi
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây đột nhiên hết thấy xấu hổ, đang định tiếp tục luyện hóa thì....
Cửa phòng truyền đến một tiếng nổ mạnh, bị một lực lượng từ bên ngoài phá bung cánh cửa, gió đêm lạnh lẽo ập vào mặt dọa Bạch Tiểu Thuần thét lên chói tai, tu vi toàn thân bộc phát, thân thể cấp tốc lui về phía sau, rống to:
- Ta là Giám Sát Sứ, chúng ta là người một nhà!!
Cũng không biết có phải tiếng gào của Bạch Tiểu Thuần có tác dụng không mà sau khi cửa bị bật mở, không có thêm động tĩnh gì nữa. Bên ngoài trời tối đen như mực, không có bóng người nào, không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng gió thổi qua tán cây nghe xào xạc.
Bạch Tiểu Thuần vã mồ hôi, khí tức cũng hỗn loạn rồi. Từ cửa phủ có thể nhìn rõ Khôi Hoàng Thành về đêm. Trong trí nhớ của Bạch Tiểu Thuần thì khu tám chín lúc trước vô cùng náo nhiệt, càng không cần phải nói đến khu thứ tư nằm ở trung tâm Khôi Hoàng Thành này.
Ban ngày, chung quanh đây đầy những cửa hàng cửa hiệu buôn bán tấp nập nhưng quỷ dị là... Đêm vừa xuống thì Bạch Tiểu Thuần không còn nghe được bất cứ âm thanh nào, dù cửa phủ lúc này đang mở toang. Thậm chí, ánh mắt hắn lia về phía xa mới hoảng sợ phát hiện những con đường náo nhiệt ban ngày đều đã tối đen như mực.
Hiển nhiên, mọi người quanh đây đều đã biết tình huống chỗ này nên trời vừa tối liền tắt lửa và yên lặng.
- Nơi đây là cái địa phương quỷ gì thế!
Bạch Tiểu Thuần lập cập nói. Tay bấm niệm pháp quyết đóng cửa phủ lại, hắn ngó dáo dác khắp bốn phía, thần thức không ngừng tản ra nhưng không có bất kỳ phát hiện nào. Hắn bỗng vỗ vào túi trữ vật, một tòa hồn tháp hiện ra, hồn Bạch Hạo đi ra ngoài.
- Đồ nhi, ngươi là Quỷ tu, mau giúp vi sư nhìn xem chung quanh đây có đồng loại của ngươi không?
Bạch Tiểu Thuần vội nói. Hồn Bạch Hạo vừa đi ra còn hơi ngơ ngác, chần chờ nhìn chung quanh rồi lại nhắm mắt cảm thụ một phen, nhíu mày, hồ nghi nói:
- Sư tôn, bốn phía không thấy quỷ hồn có thần trí nào...bất quá, nơi đây cho ta một cảm giác rất kỳ lạ. Tựa như đây là một khu vực nằm giữa ranh giới Sống và Chết, không biết miêu tả cụ thể thế nào nhưng ta cảm giác được nơi này...
Hồn Bạch Hạo vừa quan sát chung quanh vừa mở lời, đến lúc quay về phía Bạch Tiểu Thuần chợt phát hiện sắc mặt sư tôn tái nhợt, bộ dáng hoảng hốt nên nhịn không được hỏi:
- Sư tôn, người làm sao vậy?
- Ha ha...không có gì, vi sư một chút cũng không sợ hãi! Ngươi cứ nói tiếp đi
Bạch Tiểu Thuần liếm liếm môi. Hắn không muốn lộ ra bộ dạng sợ hãi trước mặt đồ nhi nên vỗ ngực lớn tiếng nói.
- Sư tôn...ta đâu có nói người sợ hãi.
Bạch Hạo ngập ngừng.
- A? Ha ha, không nói chuyện này nữa, vừa rồi ngươi còn chưa nói hết câu. Nơi đây làm sao cơ?
Bạch Tiểu Thuần chột dạ, tìm cách đổi chủ đề.
Hồn Bạch Hạo cổ quái nhìn Bạch Tiểu Thuần một chút rồi mới tiếp tục nói:
- Ta cảm giác được nơi này không phải trống trải như mắt nhìn....mà khắp nơi đều có người....rất đông người ấy...
Câu nói của hồn Bạch Hạo khiến lông tóc Bạch Tiểu Thuần dựng đứng, khiếp đảm nhìn chung quanh nhưng vẫn không nhìn thấy ai.
- Sư tôn.....có phải người sợ không?
Hồn Bạch Hạo nhìn chăm chăm Bạch Tiểu Thuần, vừa nghi hoặc vừa buồn cười. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy sư tôn kinh hoảng như vậy. Dù lúc trước đối mặt với mấy trăm thiên kiêu kia cũng không thấy sư tôn sợ sệt như vậy đâu.
Trong lòng Bạch Tiểu Thuần đã bắt đầu rên khóc nhưng nghe đồ đệ nói thì vẫn ngoan cố trợn mắt chống chế:
- Nói bậy! Ta mà sợ à? Ta còn chưa biết sợ cái gì đâu!
Bạch Tiểu Thuần lớn giọng sau đó vội vã tìm cách chuyển chủ đề. Hắn kéo hồn Bạch Hạo lại bên cạnh rồi vừa tiếp tục luyện hóa lệnh bài vừa nói chuyện phiếm với Bạch Hạo.