Hai quyền này đã khiến cho Khôi Hoàng Triều vốn lung lay sắp đổ, gần như tan vỡ... Nếu như Thiên Tôn có thể dụ dỗ tiếp nhận đầu hàng, sợ là đám người Đại Thiên Sư ở trong sự tuyệt vọng này này, cũng sẽ không nhịn được tâm thần dao động.
Nhưng hết lần này tới lần khác... Thiên Tôn không quan tâm tới mạng người, càng không chấp nhận đầu hàng. Hắn muốn... chính là diệt sạch tất cả sự sống ở Man Hoang, một ngọn cỏ cũng không thể để lại!
Ở dưới mệnh lệnh và ý chí sớm đã được truyền đạt tới, Bán Thần lão tổ bốn mạch Nguyên Đầu Tông Môn của Thông Thiên, trong sự trầm mặc, dưới sự mệt mỏi, chỉ huy toàn bộ lực lượng hiện tại ở bên ngoài Khôi Hoàng Thành, đưa ra hành động về phía Khôi Hoàng Thành... lần diệt sạch cuối cùng!
Màn quyết chiến... lại được mở ra!
Tiếng sấm không ngừng bạo phát ở bên ngoài Khôi Hoàng Thành này. Màn ánh sáng phòng hộ chí bảo của Khôi Hoàng Thành này đều không ngừng ngưng tụ, ngăn cản vô số thần thông thuật pháp đến từ bốn phương tám hướng.
Mà quân đoàn Cự Quỷ cùng với đại quân còn sót lại của ba vị Thiên Vương khác, cùng hộ vệ của bản thân Khôi Hoàng Thành dung hợp lại với nhau, trở thành lực lượng cuối cùng của Khôi Hoàng Thành!
Âm thanh thê thảm, tiếng tự bạo, tiếng rít gào gầm thét giận dữ không ngừng vang lên ở trên chiến trường này!
Đại quân Thi Khôi cũng đã xuất động toàn diện. Quân đoàn tử vong này từng khiến cho mọi người ở Man Hoang phải kinh hãi. Nhưng lúc này, ở trong cuộc chiến tranh này, hình như cũng bé nhỏ không đáng kể.
Trên trời cao, Bán Thần quyết chiến với nhau, dường như đã điên cuồng. bốn Đại Thiên Vương, còn có Đại Thiên Sư, năm người mặc dù thương thế nghiêm trọng, nhưng vẫn ở trong sự thảm khốc, vẫn liều lĩnh liều mạng tử chiến. Đối thủ của bọn họ, ngoại trừ Bán Thần lão tổ của bốn mạch Thông Thiên, còn có hai vị thần vệ đến từ Thông Thiên Đảo!
Mười vị Bán Thần ở trên trời cao va chạm, giống như muốn khiến thiên địa phải sụp xuống, hủy diệt thế giới...
Khôi Hoàng đứng ở đỉnh hoàng cung, từ phía xa nhìn về phía chiến trường, khuôn mặt ảm đạm. Nhưng trong mắt hắn còn có một tia hy vọng chớp động. Hắn đang đợi người canh giữ lăng mộ xuất hiện.
Hắn không biết Bạch Tiểu Thuần đã ở trong Khôi Hoàng Thành. Hắn chỉ biết là người canh giữ lăng mộ... Là hi vọng cuối cùng của Khôi Hoàng Triều...
Không chỉ có là Khôi Hoàng đang đợi. Còn có bốn Đại Thiên Vương cùng Đại Thiên Sư trên bầu trời đều đang đợi. Thậm chí lúc này gần như tất cả hồn tu Man Hoang trên chiến trường đều đang chờ đợi...
Nếu như nói Bạch Hạo Minh Hoàng mới nhậm chức là mặt đất trong lòng tất cả hồn tu của Khôi Hoàng Triều, như vậy người canh giữ lăng mộ... chính là trời xanh ở trong lòng của bọn họ!
Chỉ cần có người canh giữ lăng mộ ở đó, hình như... tất cả đều có thể nghịch chuyển!
Nhưng ngay khi tất cả hi vọng của Khôi Hoàng Triều đều đặt ở trên người người canh giữ lăng mộ... Bỗng nhiên, toàn bộ Khôi Hoàng Thành chợt chấn động một cái. Theo sự chấn động, mặt đất xung quanh đều lay động. Từng vết nứt lộ ra sự tử vong. Trong chớp mắt... Lại lấy Khôi Hoàng Thành làm trung tâm, lan tràn ra, cho đến bao trùm toàn bộ mặt đất của Man Hoang...
Như vậy còn không kết thúc. Những vết nứt lan tràn ra lại không chỉ dừng lại ở Thông Thiên Hải. Ở trong sự khuếch tán này... những vết nứt trực tiếp tràn ngập ở bên trong toàn bộ thế giới Thông Thiên...
Từng ngọn ngọn núi giống như mất đi lực lượng chống đỡ, ầm ầm sụp xuống. Từng dãy núi, giống như mất đi ý nghĩa tồn tại, trực tiếp vỡ nát... Còn có từng mảnh rừng cây, ở trong lúc mặt đất, sự tử vong khuếch tán ra, trong khoảnh khắc... Lại héo rũ trở thành tro bụi...
Hình như giờ phút này, mặt đất toàn thế giới ở dưới vết nứt này, mặc dù không nổ tung ra, nhưng lại... Lộ ra khí tử vong nồng đậm!
Không chỉ là mặt đất, còn có bầu trời... Bất luận là trời Man Hoang, hay bầu trời của thế giới Thông Thiên, đều ở trong một tích tắc này... Trở thành màu xám, không có một chút sinh cơ nào!
Dường như... toàn thế giới, ở trong một chớp mắt này, bắt đầu... tử vong!!
Bất luận là tu sĩ, hay người phàm, hoặc là tất cả sinh linh, đều ở trong nháy mắt này, trong tâm thần dâng lên cảm giác bất an mãnh liệt. Hình như có một tồn tại trong u minh, ở giờ phút này... vĩnh viễn biến mất khỏi trong thế giới này...
Trên chiến trường Khôi Hoàng Thành, thần sắc tu sĩ hai bên đều trở nên thảm thiết. Tất cả đều ngừng tay. So với những tu sĩ đại lục Thông Thiên mờ mịt, thân thể của mỗi hồn tu Man Hoang đều lay động. Trong mắt lộ ra sự kinh hoàng tuyệt vọng. Bọn họ cảm nhận được mãnh liệt hơn, một sự bi thương cùng sợ hãi không cách nào khống chế, hóa thành sóng dữ, nhấn chìm linh hồn của bọn họ.
- Người canh giữ lăng mộ... ngã xuống. Thế giới... đã chết!
Đứng ở trong hoàng cung, thân thể Khôi Hoàng chợt run rẩy. Trong mắt của hắn lộ ra biểu tình không có cách nào tin tưởng, còn có sự tuyệt vọng đến cực hạn. Trong nháy mắt tất cả thần thái trong mắt chợt ảm đạm. Tiếng cười thảm càng lúc càng lớn. Đến cuối cùng, toàn thân hắn giống như mất đi tất cả khí lực, lảo đảo lui ra phía sau vài bước, phun ra một búng máu lớn.
- Đời Khôi Hoàng cuối cùng... Chỉ có thiêu đốt cùng Hoàng Thành...
Hai mắt Khôi Hoàng nhắm nghiền.
Trên trời cao, lúc này trong đầu Đại Thiên Sư cùng với bốn Đại Thiên Vương đều trống rỗng. Bọn họ đã biết người canh giữ lăng mộ vô cùng suy yếu. Nhưng vào giờ phút này, vì người canh giữ lăng mộ tử vong, bọn họ đã hoàn toàn chấn động tuyệt vọng.
Nhất là... lúc này theo người canh giữ lăng mộ ngã xuống, mảnh thế giới này dường như là cảnh tượng đã chết, càng làm cho thần sắc bọn họ thêm ảm đạm.
Bán Thần lão tổ đầu nguồn bốn mạch Đại lục Thông Thiên, mặc dù tâm thần đều không yên, nhưng vẫn nhìn nhau một chút. Bọn họ đều thấy được sự quyết đoán ở
trong mắt nhau. Bọn họ không chút do dự. Nhân lúc hiện tại sĩ khí của Man Hoang giảm xuống tận cùng, tiếp tục cuộc chiến tiêu diệt này, một lần là xong!
Trong tiếng nổ lớn, giết chóc... giống như như dời núi lấp biển, trong nháy mắt nhấn chìm... Khôi Hoàng Thành!
Phòng hộ của Khôi Hoàng Thành chợt tan vỡ. Tường thành nhất thời sụp xuống. Theo các hồn tu Man Hoang liên tục thất hồn tháo chạy, tu sĩ của bốn mạch Thông Thiên có lẽ phần nhiều chính là muốn nhanh chóng kết thúc cuộc chiến tranh này, rốt cuộc ở trong cảm giác mệt mỏi tới cực hạn, sát ý tiêu hao, lại một lầnn ữa quật khởi.