Ví dụ như Hám Sơn Chàng sau Thần Sát... Chỉ cần vừa nghĩ tới hình ảnh kia, Bạch Tiểu Thuần đã cảm thấy đau tim thay cho kẻ địch.
- Nếu như lại phối hợp một Toái Hầu Tỏa... vậy nếu như vẫn không đánh chết đối phương, ta lại tới một Bất Diệt Đế Quyền... nếu như còn đánh không xong, Bất Tử Cấm lại thêm Thần Sát. Ta muốn trốn đi, còn ai có thể đuổi theo kịp.
- Ta còn không có dùng thần thông. Nếu như lại thi triển một Thủy Trạch Quốc Độ, Thông Thiên Pháp Nhãn, hoặc là Hàn Môn dưỡng niệm...
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, hít một hơi thật sâu. Sau đó hắn ho nhẹ một tiếng, lớn có một loại cho đến ngày hôm nay, mới biết được ban đầu tới mình đã lợi hại như vậy cảm giác.
- Chỉ có điều phương pháp Thần Sát này mỗi lần thi triển, đều phải tiêu hao máu bất diệt... Mà bây giờ, trong cơ thể ta chỉ có một giọt máu bất diệt như vậy...
Suy nghĩ đến việc mình cực cực khổ khổ mới ngưng tụ ra một giọt máu bất diệt này. Bạch Tiểu Thuần căn bản hoàn toàn không có một chút ý nghĩ muốn đi thử Thần Sát.
- Dùng Thần Sát, ở nơi này đâu phải là đấu pháp. Đây rõ ràng là đấu sức sống!
Bạch Tiểu Thuần xúc động một phen. Hắn ở lại Nghịch Hà Tông vài ngày, rốt cuộc vẫn quyết định, lên đường rời đi, tới Tinh Không Đạo Cực Tông.
Dù sao chuyện công pháp Thiên Nhân, hiện tại vô cùng cấp bách.
Sau khi có quyết định, Bạch Tiểu Thuần cùng Tống Quân Uyển cáo biệt. Đối với chuyện Bạch Tiểu Thuần rời đi, Tống Quân Uyển đã có sự chuẩn bị. Nàng không nói gì thêm, chỉ ôn nhu sửa sang lại quần áo cho hắn, sau đó nhẹ nhàng ôm nhau.
Trước khi đi, Linh Khê lão tổ tìm đến Bạch Tiểu Thuần, đưa một vật phẩm có mức độ quá trọng vượt qua tất cả mọi thứ ở Linh Khê Nhất Mạch... cho Bạch Tiểu Thuần!
Đó là một cái quan tài thủy tinh. Bên trong tồn tại... thân thể một nữ hài nhi!
Chính là bí mật lớn nhất cùng nội tình của Linh Khê Nhất Mạch, hàn môn Chân Linh!!
- Bảo vệ nàng... Toàn bộ Linh Khê Nhất Mạch, chỉ có ngươi có thể làm được... Bảo vệ nàng, đây là sứ mệnh Linh Khê Nhất Mạch tồn tại!
Linh Khê lão tổ nhẹ giọng mở miệng nói.
- Lão tổ...
Bạch Tiểu Thuần sửng sốt. Hắn vốn tưởng rằng lão tổ muốn cho mình, sẽ là pháp bảo gì đó. Nếu không cũng có thể là một ít vật quý hiếm. Nhưng hắn lại không ngờ được, lão tổ lại đưa Hàn Môn Chân Linh, cho mình...
- Cái đó... Lão tổ, cho ta Chân Linh tiền bối này là không thích hợp. Lão nhân gia nàng vô cùng quý trọng. Con người ta luôn hấp tấp lóng ngóng. Nếu như chẳng may làm ngã lão nhân gia nàng. Vậy sẽ xảy ra chuyện lớn... Nếu không đừng đưa cho ta.
Bạch Tiểu Thuần vội vàng mở miệng. Trong lòng hắn thật sự cảm thấy kỳ lạ. Đúng là ngoài suy đoán của mình. Không ngờ lần này lão tổ cho mình một cái quan tài...
Tuy rằng Chân Linh bên trong quan tài này rất kỳ dị. Nhưng Bạch Tiểu Thuần vẫn cảm thấy không may mắn lắm.
- Mang theo nàng cùng đi..."
Linh Khê lão tổ hít một hơi thật sâu. Sở dĩ Linh Khê lão tổ giao quan tài cùng Chân Linh vô cùng trân quý như thế cho Bạch Tiểu Thuần, thật sự là vì vài lần Nghịch Hà Tông không ổn định. Mặc dù vì Bạch Tiểu Thuần trở về, đã có thẻ vượt qua, thậm chí thoạt nhìn tiền đồ là một mảnh tốt đẹp, nhưng trong lòng Linh Khê lão tổ vẫn còn có chút bất an.
Hắn cũng không dám đi đánh cược. Hắn thấy, có thể đặt quan tài này ở chỗ của Bạch Tiểu Thuần, còn an toàn hơn so với để lại Nghịch Hà Tông. Mà quan trọng nhất, chuyện này là sư tôn của hắn, lão Hầu Tử đưa ra. Co dù tu vi của hắn đã đạt đến Thiên Nhân, nhưng trong lòng vẫn vĩnh viễn tôn kính sư tôn.
Mắt thấy vẻ mặt chấp nhất của Linh Khê lão tổ, bộ dạng nếu như mình không đồng ý sẽ quyết không bỏ qua, Bạch Tiểu Thuần có chút đau đầu. Hắn nhăn mặt, nhíu mày nhìn quan tài một chút.
- Lão tổ, thương lượng một chút đi. Ta thật sự không thích hợp. Vạn nhất có chuyện bất trắc xảy ra...
- Không có chuyện bất trắc gì cả. Tiểu Thầun, không cần nói nhiều. Đưa nàng đi!
Trong lúc đang nói, Linh Khê lão tổ ôm quyền cúi đầu thật sâu.
Bạch Tiểu Thuần gãi đầu một cái, thở dài. Ánh mắt hắn rơi vào trên cái quan tài thủy tinh này, thấy được nữ hài nhi bên trong, đang nhắm hai mắt, dường như thật sự đã ngã xuống. Nhưng Bạch Tiểu Thuần biết, nàng không có chết... Nàng chỉ là đang ngủ say!
Thậm chí năm đó, thời điểm bốn đại tông môn hạ du cùng đi chinh chiến Không Hà Viện, nữ hài tử này còn từng thức tỉnh, trở thành một vị nữ tử tuyệt thế giống như thần linh vậy!
Trước đây khi nữ tử này chuẩn bị một lần nữa ngủ say, còn liếc mắt nhìn Bạch Tiểu Thuần, truyền cách điều chế liên quan tới Nghịch Hà Đan vào bên trong tâm thần hắn.
- Bản thân ta cũng chiếu cố không được... vậy làm thế nào chiếu cố được cho Chân Linh này đây.
Khuôn mặt Bạch Tiểu Thuần đầy vẻ u sầu. Hắn cảm thấy mình bây giờ trở thành một người cha sữa. Nhưng trong lòng hắn cũng hiểu rõ, nữ hài tử này là tồn tại quan trọng nhất của cả Linh Khê Nhất Mạch. Giống như lời Linh Khê lão tổ nói, ngược dòng ước nguyện ban đầu sớm nhất của Linh Khê Tông, chính là thành lập để bảo vệ nữ hài tử này.
Trong lòng rầu rĩ một lát, Bạch Tiểu Thuần nhìn Linh Khê lão tổ, lại nhìn quan tài thủy tinh này một chút. Cuối cùng hắn chỉ có thể không thể tránh được gật đầu. Chuyện này cho dù hắn tìm mọi cách từ chối trên thực tế lại không có cách nào từ chối được. Hơn nữa, ở trong lòng của hắn, cũng có rất nhiều suy đoán đối với lai lịch của nữ hài tử này.
Thấy Bạch Tiểu Thuần đồng ý, Linh Khê lão tổ thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng hắn liếc mắt nữ hài nhi bên trong quan tài một cái. Lúc này hắn mới rời khỏi động phủ của Bạch Tiểu Thuần.
- Thôi đi thôi đi.
Bạch Tiểu Thuần lắc đầu xúc động. Tay áo hắn vung lên, tính thu quan tài này vào bên trong túi trữ vật. Nhưng trong giây lát nghĩ tới điều gì, hắn nhanh chóng nhìn về phía túi đựng đồ, gầm khẽ vài câu.
- Con rùa đen nhỏ, ta biết ngươi ở bên trong. Ngươi nghe kỹ cho ta, đàng hoàng một chút. Quan tài này cùng với nữ hài nhi bên trong, không thể đi trêu chọc!
Bạch Tiểu Thuần uy hiếp một phen. Mặc dù không thấy con rùa đen nhỏ đáp lại, nhưng Bạch Tiểu Thuần biết con rùa đen nhỏ nhất định có thể nghe được. Lúc này hắn mới thu quan tài vào trong túi đựng đồ. Hắn lại nhắm mắt ngồi một đêm. Sáng sớm ngày hôm sau, khi mặt trời vừa lên cao, thân thể Bạch Tiểu Thuần thoáng một cái, xuất hiện ở giữa không trung Nghịch Hà Tông.