Hắn cùng Bạch Tiểu Thuần bước lên bậc thang. Hai người thẳng đường đi tới. Chính điện hoàng cung trước mắt, càng hiện rõ ra. Mà bóng dáng những tu sĩ đứng ở hai bên đưa lưng về phía bọn họ cũng chậm rãi tăng nhanh.
Cho đến thời điểm hai người bước lên bậc thang cuối cùng, thật sự đứng ở trước hoàng điện, bọn họ thấy được trên bậc thang này, tồn tại một chỗ quảng trường cực lớn. Cuối quảng trường, có chín cây cột cực lớn. Trên mỗi một cây cột đều điêu khắc long phượng. Từng con long phượng này trông rất sống động, giống như thật sự tồn tại.
Ở giữa chín cây cột trụ này có đặt một cái đỉnh cực lớn màu xanh!
Có từng làn khói xanh, từ bên trong đỉnh bay lên trên không trung, dung nhập trong tầng mây...
Hai bên quảng trường, mấy nghìn người vẫn đang đứng không nhúc nhích, cung kính nhìn về phía cuối quảng trường này, nơi đại điện rộng lớn tồn tại!
Trước cửa đại điện, có hai lão già tóc trắng, người còng lưng, hai tay cắm vào bên trong ống tay áo, cúi đầu hướng về phía nội điện, để bày tỏ cung kính. Trong đại điện, bị ánh mắt mọi người chăm chú nhìn... Chỉ có một người!
Đó không phải là một người mặc đế bào, mà là một bộ áo xanh tùy ý, ngồi ở trên ghế dựa trong điện, trong tay cầm một quyển sách cổ, đang cúi đầu xem, dáng vẻ trung niên, tướng mạo tuấn lãng, mang theo vẻ ôn hòa. Dường như nếu hắn cười, nhất định giống như gió xuân thổi tới, khiến người ta chìm đắm trong sự thân thiết, nguyện ý máu chảy đầu rơi.
Bốn phía xung quanh yên tĩnh. Dường như nếu hắn không mở miệng, mọi người nơi đây, không người nào dám nói sớm. Ở trong sự yên tĩnh này, ngay cả Cổ Thiên Quân cũng chỉ cúi đầu, sau đó đứng ở vị trí đầu não phía bên phải đám người, cúi đầu không nói.
Toàn bộ đại điện hoàn toàn yên tĩnh. Chỉ có Bạch Tiểu Thuần cùng Cự Quỷ Vương đứng ở chính giữa. Nhưng không có ai đi liếc mắt nhìn bọn họ. Tất cả đều đang đợi người trung niên áo xanh này ngẩng đầu.
- Thật biết cách khoe khoang!
Ở trong sự trầm mặc này, ở dưới áp lực này, tim Bạch Tiểu Thuần đập rộn lên. Nhưng hắn cảm thấy mình không thể kinh sợ. Trong lòng hắn thầm an ủi mình. Đồng thời, hắn cũng có chút ê ẩm. Thật ra phong thái của Thánh Hoàng này bày ra khiến cho hắn cảm thấy quá mức chói mắt.
Cũng may Thánh Hoàng này không để cho đám người chờ quá lâu. Dường như nhận thấy được Bạch Tiểu Thuần đến, ánh mắt của hắn từ trong quyển sách cổ trong tay dời đi, rơi vào trên người Bạch Tiểu Thuần đang đứng trên quảng trường. Trên mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười.
Nụ cười này vừa ra, giống như trăm hoa đua nở, gió xuân tản ra. Toàn bộ hoàng cung thoáng cái đều sáng lên. Ngay cả mây mù ở bốn phía xung quanh, cũng trong nháy mắt giống như bay lên múa, nhảy cẫng khuếch tán ra. Đồng thời, hoa sen hình như càng thêm nở rộ, mùi thơm phả ra. Long ngư trong thiên trì này cũng bơi lộ thỏa thích hơn.
- Bạch đạo hữu, bản hoàng đã nghe tiếng về ngươi từ lâu.
Trong vẻ tươi cười kia, giọng nói của Thánh Hoàng ôn hòa vô cùng, lộ ra vẻ thân thiết. Đồng thời, trong mắt của hắn càng lộ ra sự chân thành làm cho không người nào có thể đi nghi ngờ.
Bạch Tiểu Thuần nín thở, tập trung tinh thần. Trong đầu hắn hiện ra cảnh tượng bản thân mình lúc trước ở Man Hoang, nhìn thấy được Khôi Hoàng. Hắn lập tức tiến lên vài bước, ôm quyền, hướng về phía Thánh Hoàng cúi đầu thật sâu, lớn tiếng mở miệng.
- Tu sĩ thế giới Thông Thiên Bạch Tiểu Thuần, bái kiến Thánh Hoàng!
- Cảm ơn Thánh Hoàng nhân ái, để cho người của thế giới Thông Thiên ta, ở bên trong lãnh thổ của Thánh Hoàng, có thể được bảo toàn. Đồng thời, càng có thể thích ứng với thiên địa thế giới Vĩnh Hằng.
- Bạch mỗ không thể báo đáp, nên dứt khoát cùng Cự Quỷ đạo hữu đi một chuyến tới Tà Hoàng Triều, vốn định bắt Tà Hoàng tới, muốn đưa cho Thánh Hoàng. Đáng tiếc Bạch mỗ đối với Tiên Vực Vĩnh Hằng vẫn chưa quen thuộc, không có tìm được cơ hội. Cuối cùng chỉ có thể thuận lợi bắt được một vị Thiên Tôn. Lễ vật tuy nhẹ, nhưng tình ý không tầm thường. Vẫn mong Thánh Hoàng đừng nên ghét bỏ.
Bạch Tiểu Thuần thở dài, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối. Dường như đối với vận may của Tà Hoàng này, hắn có chút xúc động.
Bạch Tiểu Thuần vừa nói ra lời này, trên gương mặt Thánh Hoàng này vốn mang theo nụ cười, dáng vẻ tươi cười cũng cứng lại một chút. Hiển nhiên cho dù hắn là Hoàng giả tôn quý, cũng bị lời nói của Bạch Tiểu Thuần làm cho sửng sốt một chút.
Hắn đã như này, càng không cần phải nói tới mấy nghìn quyền quý đang đứng ở hai bên quảng trường. Những người này mỗi người đều không nhịn được nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần, trong thần sắc cổ quái, còn có khinh bỉ. Thậm chí cũng không ít người cũng lộ ra sự cảnh giác mãnh liệt.
Thật sự bọn họ đã thấy qua vô sỉ. Thân là người của Thánh Hoàng Triều, ra vẻ đạo mạo vốn chính là một loại bản năng đối đãi. Mà nếu Bạch Tiểu Thuần như vậy, ngay trước mặt Thánh Hoàng, nói khoác mắt cũng không chớp cái nào, nhất là lại dám khoa trương vượt trời... Loại bản lãnh này, bọn họ thật đúng là từ trước tới nay chưa từng thấy qua.
- Hắn muốn bắt Tà Hoàng?
- Bởi vì chưa quen thuộc đường, cho nên không tìm được Tà Hoàng?
- Quá vô sỉ. Nói khoác không có việc gì. Nhưng nói khoác không có giới hạn như vậy, lại là hắn không đúng!
Cự Quỷ Vương trợn trừng mắt. Hắn vốn còn có chút khẩn trương. Nhưng nghe giọng điệu của Bạch Tiểu Thuần, lại nhìn Bạch Tiểu Thuần biểu tình tiếc nuối này, hắn bỗng nhiên không còn khẩn trương nữa. Trên mặt hắn kín đáo lộ ra ra sự thoải mái. Hắn lại nhìn mọi người ở bốn phía xung quanh một chút. Cự Quỷ Vương mơ hồ lại có loại ảo giác, hình như ở đây không phải là đại lục Vĩnh Hằng, mà là Khôi Hoàng Thành của Man Hoang...
- Nghĩ đến... Không lâu sau đó, toàn bộ Vĩnh Hằng Tiên Vực đều sẽ biết tới sự vô sỉ cùng với năng lực gây tại họa của gia hỏa này...
Nhìn vẻ mặt của mọi người ở bốn phía xung quanh, cũng chú ý tới dáng vẻ tươi cười có chút cứng đờ của Thánh Hoàng, trong lòng Bạch Tiểu Thuần nhất thời có chút đắc ý. Hắn thấy, bầu không khí trước đó quá mức bị động. Chỉ khi mình nắm ở trong tay sự chủ động ở mức độ nhất định, mới có thể ở trong trận trao đổi này, lấy được lợi thế lớn hơn nữa.