Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ở trong đêm mưa, Bạch Tiểu Thuần nhìn trời đất, nhìn những giọt mưa rơi vào mặt. Thân thể hắn lần đầu cảm giác có chút lạnh giá. Chỉ là ở trong sự lạnh giá này. Không biết có phải ảo giác hay không, hắn cảm giác được trên tay bên phải, nơi Bạch Hạo trước khi ngã xuống hóa thành ngọn lửa tổn thương, rốt cuộc truyền đến một tia ấm áp không thể điều tra.

- Ấm áp...

Bạch Tiểu Thuần há miệng, một lát sau mới từ trong cổ họng nặn ra hai chữ này. Dường như hắn bị tê dại dẫn tới cảm giác chậm chạp. Hắn chậm rãi cúi đầu, những sợi tóc rối rũ xuống, cũng không che không sự kinh ngạc, rối loạn đan xen ở bên trong mắt hắn lúc này. Hơi thở của hắn từ chậm rãi chuyển thành dồn dập.

- Ấm áp?

Thân thể Bạch Tiểu Thuần run rẩy thì thào, chậm rãi nâng tay phải lên, đặt ở trước mắt. Trong một tích tắc này, trong mắt hắn không còn ảm đạm giống như mấy ngày trước, mà là lộ ra tinh quang kinh người giống như những tia chớp trong màn đêm.

Ở sâu bên trong đôi mắt của hắn lúc này, hình như có chấp niệm ở bạo phát, hình như có sóng lớn đang cuộn trào.

- Ấm áp!

Giọng điệu run rẩy thay đổi làn điệu, truyền ra. Tay phải của Bạch Tiểu Thuần không khống chế được, run rẩy. Ở trong một tích tắc này, thần thức của hắn ầm ầm phát lên. Tất cả ngưng tụ ở bên trong tay phải của hắn, trên ấn ký này.

Trước đó, hắn đã nhiều lần thi triển ra thần thức, nhưng trước sau hoàn toàn không có một chút phát giác gì. Nhưng giờ phút này, ở trong chớp mắt khi thần thức dũng mãnh tràn vào ấn ký, nước mắt của Bạch Tiểu Thuần tưởng chừng đã khô, lại tràn ra.

- Hạo nhi... không chết!

Trong lòng Bạch Tiểu Thuần kích động, mừng rỡ giống như muốn phát điên. Sấm sét bên ngoài cũng vẫn không có cách nào vượt qua được bão táp trong lòng hắn lúc này. Hắn nhận thấy được khí tức của Bạch Hạo. Thậm chí cảm nhận được ở bê trong ấn ký này, một tia tàn hồn của Bạch Hạo yếu ớt đến cực hạn.

Tàn hồn này giống như ánh nến trong gió, trong sự yếu ớt lại hiện ra sự quật cường không chịu tắt, cùng với sự kiên cường không có cách nào nói được, lộ ra chấp niệm. Chỉ là trạng thái quá yếu ớt. Có thể sau năm tháng khá dài, có thể từ từ khôi phục. Nhưng trạng thái hôm nay, hình như một trận gió lạnh, cũng có thể khiến cho hắn phiêu diêu.

Bạch Tiểu Thuần cố gắng kìm chế sự run rẩy, đưa tay trái ấn ở trên ấn ký của tay phải, để ở trước ngực cúi đầu ngắm nhìn. Bộ dạng hắn râu ria xồm xàm, cực kỳ giống như một người khốn cùng chán nản sử dụng tất cả sinh mạng của mình đi che chở cho trân bảo. Ở trong đêm mưa gió rét này, lần đầu tiên từ sau kh iđi tới mảnh đại lục Vĩnh Hằng nơi này, trên mặt hắn... xuất hiện một nụ cười từ tận đáy long.

- Hạo nhi...

Bạch Tiểu Thuần thì thào. Ở trong sự kích động này, hắn giống như một đứa bé vậy, trên mặt lộ ra nụ cười vui vẻ. Ban đầu, lúc còn ở thế giới Thông Thiên, bình thường đều có thể nhìn thấy nụ cười này ở trên gương mặt của Bạch Tiểu Thuần. Nhưng hôm nay, sau tất cả những gì đã từng trải qua, nụ cười này đã trở thành quý giá.

Ở trong sự chán chường này, ở trong tình trạng tinh thần sa sút này, tàn hồn của Bạch Hạo giống như một ngọn đèn sáng lên ở bên trong đêm tối, khiến cho Bạch Tiểu Thuần ở trong mưa gió đêm rét, ở nơi này, cảm nhận được sự ấm áp.

Giống như hồi ức năm đó, khi sư đồ của hai người ở bên trong cửa hàng luyện linh tại Man Hoang, sống nương tựa lẫn nhau. Ở trong huyện thành nhỏ này, ở trong ngôi miếu đổ nát này, trước lúc mặt trời mọc, Bạch Tiểu Thuần đã hoàn toàn tỉnh lại.

Hai mắt hắn đang khép chặt chợt mở ra. Hắn lại lập tức nhìn về phía tay phải của mình. Dường như hắn sợ tất cả mọi điều đêm qua, chỉ là một giấc mộng kỳ ảo của mình biến hóa ra. Cho đến hắn nhìn thấy ấn ký ở trên mu bàn tay, sau hết lần này tới lần khác dùng thần thức cảm nhận, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Hạo, không có chết!

Hoặc nói, hắn không có hoàn toàn tan thành mây khói, hồn phi phách tán. Có lẽ đây là thủ đoạn cuối cùng của người canh giữ lăng mộ. Cũng có lẽ là chấp niệm của Bạch Hạo, khiến cho Bạch Hạo vẫn còn lưu lại một tia tàn hồn.

Tàn hồn này, chính là trước đây thời điểm Bạch Tiểu Thuần ôm hắn, ngọn lửa này rơi vào trên mu bàn tay của hắn.

Chỉ có điều ngọn lửa này quá nhỏ yếu, bất cứ lúc nào cũng có thể tiêu tan. Mặc dù dung nhập ở bên trong dấu vết này, nhưng trái tim của Bạch Tiểu Thuần không thể tĩnh lặng được. Ở dưới sóng lớn gió bão liên tiếp diễn ra, hắn không có cách nào nhận thấy được dao động yêu ớt tới cực điểm của tàn hồn ở bên trong ấn ký này.

Cho đến hiện tại, ở bên trong huyện thành nhỏ này, ở trong trạng thái tinh thần sa sút, ở dưới sự cay đắng này, trong sự tĩnh mịch chậm rãi của mặt trời mọc mặt trời lặn nơi đây, hắn cuối cùng... cảm nhận được ở bên trong ấn ký này, dao động yếu ớt gần như khó có thể phát giác ra.

- Hạo nhi, ngươi vẫn ở cùng ta...

Trong miệng Bạch Tiểu Thuần lẩm bẩm, trong nụ cười có phần đau sót, cũng có phần bi thương. Hắn cầm bầu rượu lên, theo bản năng tính uống một hớp. Nhưng bầu rượu đã trống rỗng.

- Hạo nhi, ở đây Tiên Nhân Túy, là đồ tốt.

Bạch Tiểu Thuần lẩm bẩm, ấn cái trán có chút đau đớn. Hắn đứng dậy một lần nữa đi tới tửu phường. Trên đường trở về, hắn vừa uống rượu, vừa nói chuyện. Người đi trên đường ở nhìn thấy một cảnh tượng như vậy, mỗi người đều lộ ra thần sắc cổ quái, cũng không ít người vội vàng né tránh.

- Bạch tú tài điên rồi!

- Hắn cũng bắt đầu lẩm bẩm. Hắn gọi Hạo nhi, chắc là thư đồng của hắn đi?

- Cũng là một người đáng thương.

Những lời chỉ trỏ nói xấu sau lưng đến từ mọi người bên trong huyện thành nhỏ, Bạch Tiểu Thuần hình như không nghe được, ngoảnh mặt làm ngơ. Hắn vốn chỉ sống ở bên trong thế giới của mình, phong tỏa tất cả. Hiện tại ở bên trong thế giới của hắn, có thêm Bạch Hạo.

Hình như toàn bộ thiên địa, chỉ còn lại có hắn cùng đồ nhi của mình, vừa uống rượu, vừa thì thào. Trong vô thức, thân thể của Bạch Tiểu Thuần dần dần lại lắc lư, đi từng

bước một, trở lại bên ngoài miếu thờ, dựa vào bức tường đổ, nhìn lên trên không trung, sự mê man trong mắt lại dâng lên.

Dao động tàn hồn của Bạch Hạo là ngọn đèn trong đêm tối của hắn, chiếu sáng thế giới của hắn, khiến cho Bạch Tiểu Thuần vốn đã không muốn đi suy nghĩ tìm hiểu gì về tương lai, lại có chút tư tưởng.

- Hạo nhi, ngươi nói... Vi sư nên làm cái gì...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK