Bộ dạng dường như sẽ không tồn tại được quá lâu. Lúc này Bạch Tiểu Thuần mới thở phào nhẹ nhõm. Sau khi thu hồi Quy Văn Oa, hắn hất cằm lên, khí phách mở miệng.
- Tiểu quỷ, ngươi có thể làm gì được ta!
Bạch Tiểu Thuần biết, khí linh này nhất định ở khu vực gần đây quan sát mình. Lúc này theo lời nói truyền ra, thần thức của hắn cũng chợt tản ra, tìm kiếm thân ảnh của đối phương.
Gần như trong nháy mắt khi lợi nói của Bạch Tiểu Thuần truyền ra, một tiếng hét tức giận kinh thiên, trực tiếp lại từ trong cái cây đại thụ héo úa, chợt truyền ra. Cái cây đại thụ héo úa che trời này, trên cây khô, lúc này lại huyễn hóa ra một gương mặt cực lớn!
Gương mặt này dữ tợn vặn vẹo, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, đối với hắn có thể nói là đã hận thấu xương. Trong ánh mắt mang theo sự điên cuồng, mang theo cảm giác không cam lòng, giống như phải muốn thật sự lột da làm thịt Bạch Tiểu Thuần.
- Ngươi vô sỉ, ngươi ở đây dối trá!
Cái mặt trên cây đại thụ này chính là khí linh. Nó bình thường không có cách nào xuất hiện ở trước mặt Bạch Tiểu Thuần. Nó chỉ có thể mượn phương thức này, lộ rõ bóng người.
Vốn nó không dự định xuất hiện. nhưng thật sự tâm huyết tuyệt vọng, còn có sự phẫn nộ căm giận đối với Bạch Tiểu Thuần, khiến cho nó có chút mất lý trí. Lúc này nó mượn thân cây, biến ảo ra bóng người, hướng về phía Bạch Tiểu Thuần chính là rít gào một hồi.
Bạch Tiểu Thuần bị dọa cho giật mình, chợt lui về phía sau vài bước. Hắn nhìn về phía cây đại thụ kia, thấy được gương mặt ở trên cây to gần như vặn vẹo, hướng về phía mình gào thét.
Hắn nhất thời hồ nghi. Hắn có phần không quá chắc chắn, trước mắt rốt cuộc là cây, hay là khí linh kia.
- Thử một lần sẽ biết.
Bạch Tiểu Thuần tự động bỏ quên những lời phẫn nộ rít gào. Lúc này hắn vội ho một tiếng, thân thể thoáng một cái tới gần thêm một ít. Hắn đi vòng quanh đại thụ một vòng. Lúc này, cái mặt trên cây đại thụ kia cũng đang di chuyển, vẫn nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần.
- Hắc, ngươi mới vừa nói cái gì?
Bạch Tiểu Thuần trợn trừng mắt, hỏi.
- Ta nói ngươi dối trá, ngươi vô sỉ, ngươi là loại người cặn bã!
Mặt khí linh ở bên trong cái thân cây đại thụ, nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần. Sau khi Bạch Tiểu Thuần đi dạo qua một vòng, nó lại nghe được lời hắn nói, nhất thời càng bạo phát.
- Đây tính là dối trá cái gì. Cầm một cái chảo đi phòng hộ mà thôi. Nói với ngươi một bí mật. Quạt tàn này cho ta không ít quyền hạn. Hiện tại chỉ có một mình ta tới xông qua ải, đó mới là dối trá.
Bạch Tiểu Thuần hắc hắc một tiếng, nhìn cái mặt trên thân cây to, cố ý kích thích đối phương một chút.
Gần như trong nháy mắt khi lời Bạch Tiểu Thuần nói được truyền ra, cái mặt trên cây đại thụ này gần đây suy sụp. Nó nhìn về phía Bạch Tiểu Thuần phát ra tiến gầm thét giận dữ ngập trời.
- Ngươi còn không biết xấu hổ nói ra. Ngươi ngươi ngươi... Ngươi lại còn không biết xấu hổ thừa nhận. Ngươi vô sỉ, người ăn gian hèn hạ. Ta thề tuyệt đối sẽ không để cho ngươi thành công!
Khí linh điên rồi. Đời này nó mặc dù chưa thấy qua người vô sỉ khác, nhưng hôm nay vẫn cảm thấy, người vô sỉ nhất trong tinh không này, chính là Bạch Tiểu Thuần trước mắt này.
- Nãi nãi của ngươi, quả nhiên là ngươi!
Nghe được khí linh rít gào, Bạch Tiểu Thuần lập tức lại xác định được thân phận của đối phương. Lúc này trước thù hận cũ trong nháy mắt xông lên đầu, mắt Bạch Tiểu Thuần hung hăng trợn trừng. Hắn chợt lao mạnh về phía cây đại thụ, tay phải còn vung lên. Đại kiếm bắc mạch ở trong tay, chợt chém qua.
Những tiếng động ầm ầm vang vọng, xen lẫn với tiếng khí linh nguyền rủa cùng chửi rủa.
- Bạch Tiểu Thuần, ngươi chờ đấy cho ta!
- Đáng chết. Ta nhất định sẽ giết chết ngươi!
- Vô sỉ, đê tiện, hạ lưu!
Khí linh cảm thấy mình thật sự nghèo từ. Lúc này lật đi lật lại, chính là nói mấy câu như thế. Nhưng Bạch Tiểu Thuần càng nghe càng giận, càng là nhớ tới thân thể mình trước đây nhiều lần bị chấn thương mang đến đau đớn mãnh liệt hành hạ. Cơn tức này lại càng lớn. Cây đại thụ che trời đang không ngừng tróc vỏ ở dưới đại kiếm bắc mạch của Bạch Tiểu Thuần, bị chém thành vô số đoạn, bao gồm cả mặt khí linh, cũng là như vậy.
Cho đến khi cái cây đại thụ này hoàn toàn bị chém nát, Bạch Tiểu Thuần một kiếm quét ngang, diệt vong những thứ đã vỡ nát này. Hắn cảm nhận được khí tức khí linh rời khỏi đại thụ. Lúc này hắn mới đứng ở nơi đó, ngẩng đầu hừ lạnh một tiếng.
- Tiểu quỷ, ngươi cẩn thận cho ta một chút. Chờ sau này, khi ta trở thành chủ nhân của ngươi, xem ta thu thập ngươi như thế nào!
Bạch Tiểu Thuần cắn răng căm phẫn nói.
Giữa không trung, khí linh đã bị chọc tức tới phát cuồng. Sau khi nghe được câu này, nó thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu. Lúc này nó chợt gầm hét lên.
- Ngươi chờ đấy cho ta. Tiếp theo, ta nhất định giết chết ngươi, ta xin thề!
Theo khí linh đồng tử rời đi, cấm chế của cửa ải thứ sáu mươi tám này cũng theo đó tiêu tan. Bạch Tiểu Thuần hừ một tiếng. Sau khi truyền tống, hắn trở lại trên quạt tàn.
- Khí linh này chính là quá lâu không bị chủ nhân quản, đã hoang dã thành cái dạng này. Xem ra sau này ta phải cố gắng quản giáo một chút mới tốt.
Bạch Tiểu Thuần càng nghĩ càng thấy điều này có đạo lý. Hắn nghĩ đến khí linh này hiện tại không ngủ say, Bạch Tiểu Thuần suy nghĩ một chút, bỏ qua ý nghĩ tiếp tục xông qua ải.
- Chờ thêm một tháng, khí linh hẹp hòi này ngủ say, lại xông qua cũng không muộn.
Bạch Tiểu Thuần nghĩ tới đây, hung hăng trợn mắt liếc nhìn bốn phía xung quanh. Lúc này mới rời khỏi quạt tàn, trở lại Vân Hải Châu.
Hiện tại cách chuyện xảy ra ở Huyền Cửu Quận đã gần một năm. Vân Hải Châu phát triển, cũng đã biến chuyển từng ngày, trở nên cực kỳ náo nhiệt. Người của thế giới Thông Thiên, cũng tới không ít.
Mắt thấy quy mô Vân Hải Châu đã dần dần hình thành, bất luận là Đại Thiên Sư hay Cự Quỷ Vương, trong lòng đều kích động đồng thời, cũng có tự hào. Bạch Tiểu Thuần cũng vậy.
Ở trong cuộc sống không xông qua ải này, tâm hắn trầm xuống, trấn thủ Vân Hải Châu đồng thời, cũng tham dự vào trong sự quản lý của Đại Thiên Sư cùng Cự Quỷ Vương. Thời gian trôi qua, gần một tháng đã qua.