Mục lục
Nhất Niệm Vĩnh Hằng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu là thân thể người sống, thương thế như vậy sẽ thật nghiêm trọng, thi khôi lại không quan tâm, thậm chí có thể nhìn thấy huyết nhục của hắn không ngừng nhúc nhích như muốn khôi phục thương thế.

Vẫn chưa diệt sát Bạch Tiểu Thuần, Thiên Công tháp chấn động rất mạnh, Trần Hảo Tùng bước tới một bước, hắn nâng tay tạo một cơn phong bạo tấn công đại hán giáp bạc và chín nửa bước Thiên Nhân.

Trong tiếng nổ vang, chín nửa bước Thiên Nhân run rẩy, thân thể lui về phía sau, cho dù là đại hán giáp bạc không khá hơn chút nào, hắn lui về phía sau vài bước, săc mặt Trần Hảo Tùng vô cùng âm trầm, tiếng hít thở dồn dập.

Toàn thân Trần Hảo Tùng bộc phát khí thế Thiên Nhân rất mạnh, chấn động lan sang các hướng chung quanh, hắn không nghĩ tới Bạch Hạo lại có can đảm dám ra tay với gia tộc của mình! Mấy lần ma sát lúc trước giúp hắn nhận ra Bạch Tiểu Thuần phần lớn ngoài mạnh trong yếu, thích phô trương thanh thế, hắn cũng sớm đoán được tính cách của Bạch Tiểu Thuần, biết rõ người này có tàn nhẫn nhưng trên thực tế rất xem trọng mạng của mình, sẽ không dễ dàng làm ra việc mạo hiểm.

Hôm nay Bạch Tiểu Thuần quyết đoán và kiên quyết làm hắn kinh ngạc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Bạch Tiểu Thuần, hắn tức giận lên tiếng:

- Bạch Hạo, ngươi có biết mình đang làm gì không?

Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng nhìn Trần Hảo Tùng, hắn nâng tay phải lên ngăn cản đại hán giáp bạc và các thi khôi, bọn chúng đứng lại và bộc phát sát cơ khủng khiếp.

Trần Hảo Tùng nheo mắt nhìn, mặc dù tu vi của hắn cao hơn đại hán giáp bạc không ít, hắn hiểu đại quân thi khôi có được thân thể bất tử, thậm chí còn ẩn chứa biến hóa khác, nhất là năm ngàn thi khôi đang vây quanh nơi này, càng không cần nói bên cạnh Bạch Tiểu Thuần còn có thi khôi Thiên Nhân, cho dù là hắn cũng phải kinh hãi.

Gương mặt Bạch Tiểu Thuần lạnh lùng như băng, hắn nhìn chằm chằm vào Trần Hảo Tùng và đi thẳng về phía trước, hắn vượt qua phạm vi màn sáng bao phủ lúc trước và tiến vào... Trần gia.

- Dưới chúng ân lệnh, tất cả ngang hàng!

- Tất cả thứ xuất và dòng chính không phải người thừa kế của Trần gia, ta hoan nghênh các ngươi truyền tin tức cho ta, làm như vậy là để bảo đảm việc phân chia tài sản cho các ngươi công bằng và công chính.

- Nếu chính bởi vì các ngươi nhu nhược sợ hãi mà buông tha cơ hội lần này tạo thành phân phối bất công, từ đó người được thừa kế sẽ hưởng lợi lớn, các ngươi nên nghĩ tới kết quả sau này, chính các ngươi cũng hiểu ăn nhiều hay ít, chỉ sợ ngày sau đều phải nhổ ra.

- Các ngươi cũng không nên đi làm cái gì đó, chỉ cần... Giao tình báo, tài sản, tài nguyên hoặc là người nào được nhiều hơn, các ngươi cứ báo cho ta biết.

- Ta sẽ làm ác nhân thay các ngươi!

Lời nói của Bạch Tiểu Thuần mạnh mẽ mà có lực truyền vào trong tai người Trần gia, lúc này có không ít tộc nhân rung động, trái tim đập dồn dập.

Sắc mặt Trần Hảo Tùng cực kỳ khó coi, hắn đứng đó nhìn sang hoàng cung, nơi đó vẫn yên lặng không ngăn cản.

Bạch Tiểu Thuần nói xong liền nhìn sang người chung quanh, hắn quay người rời đi, hắn vừa bước đi, ánh mắt vừa tỏa sáng.

- Đúng rồi, lúc nãy Bạch mỗi ra ngoài là muốn xem kẻ nào hiển nhiên phản đối chúng ân lệnh của Đại Thiên Sư, càng nói cái gì bảo ta nói xong liền cút đi?

Bạch Tiểu Thuần lên tiếng, hắn nói lời này liền nhìn sang thứ xuất của Trần gia, bọn họ giống như hữu ý vô ý nhìn sang một lão giả, ngay cả Trần Hùng cũng nhìn sang.

Sắc mặt lão giả kia biến hóa, không chờ hắn lên tiếng, Bạch Tiểu Thuần đã ra lệnh với thi khôi.

- Diệt!

Trong nháy mắt hắn hạ lệnh, năm ngàn thi khôi đồng thời ra tay, trong tiếng nổ vang còn có tiếng lão giả kêu thảm thiết, hắn đã hình thần câu diệt, gương mặt Trần Hảo Tùng càng khó coi, mặt đen như đít nồi, Bạch Tiểu Thuần chụp mũ quá ác, tình thế hiện tại vi diệu, hắn thở sau và nhịn xuống, ánh mắt nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Tiểu Thuần đang rời đi.

Mười gia tộc Thiên Công, Bạch Tiểu Thuần không cần đi tới mỗi nhà đều làm như vậy, hắn chỉ muốn biểu đạt thái độ mà thôi, chuyện xảy ra tại Trần gia sẽ được dùng các biện pháp khác nhau truyền vào tai của người các gia tộc Thiên Công khác, càng kích thích các gia tộc Thiên Hầu thật mạnh.

Kể từ đó đã đầy đủ!

Trên thực tế đúng là như vậy, lúc Bạch Tiểu Thuần rời khỏi Trần gia, hắn nhận được tin tức còn vượt qua nửa tháng trước.

Trong đó có thật thật giả giả, đa số là tài phú của các gia tộc, Bạch Tiểu Thuần chỉ nhìn sơ qua mà thôi, trọng điểm hắn chú ý tới hướng đi của những gia tộc này, từ đó hắn có được tin tức mình cần.

Đây mới là nội dung mà Bạch Tiểu Thuần chú ý tới, trong vài ngày tiếp theo, những tin tức này càng ngày càng nhiều, Bạch Tiểu Thuần đắm chìm trong đó, lúc hắn phát động chúng ân lệnh tới hiện tại, nội bộ các gia tộc Thiên Công sinh ra mạch nước ngầm cuồn cuộn.

Từ đó Bạch Tiểu Thuần cũng bắt đầu hấp thu các tin tức của gia tộc Thiên Công.

Lúc này phong bạo quét qua tất cả, gia tộc Thiên Hầu đã không chịu nổi, gia tộc Thiên Công sinh ra mạch nước ngầm cuồn cuộn, cùng lúc đó ngay cả tứ đại thiên vương cũng bị phong bạo ảnh hưởng tới.

Trong đó Đấu Thắng Vương xem như tốt, con nối dõi của hắn rất ít, tính cả Tiểu Thắng Vương cũng chỉ có năm người mà thôi, đầy đủ bọn họ tiêu xài, cũng không cần phải đi tranh đoạt với nhau làm gì.

Cự Quỷ Vương không tổn thương gì, về phần Hồng Trần Nữ hiện tại không biết những việc đang diễn ra, sau ngày tế tổ, nàng được Cự Quỷ Vương khuyên bảo bế quan, hôm nay đang bế quan đột phá.

Nhưng Cửu U Vương lại thảm, con nói dỗi của hắn hơn một trăm, hơn một trăm đứa con này vui mừng ủng hộ Đại Thiên Sư cùng Bạch Tiểu Thuần, Chu Hoành lại muốn khóc, hắn muốn tiếp nhận vị trí vương gia cần tu vi Bán Thần, với hắn mà nói việc này quá xa xôi, nếu gia tộc cấp cho hắn đầy đủ tài nguyên thì đây là hi vọng duy nhất của hắn, hiện tại hi vọng này đã đoạn tuyệt, hắn càng căm hận Bạch Tiểu Thuần tận xương tủy.

Cửu U Vương cũng phát sầu, hắn có tu vi Bán Thần cho nên không thèm quan tâm, hắn nhìn đám con cái của mình ầm ĩ nên nhức đầu, vào mỗi lần hắn nhức đầu liền nghĩ tới Linh Lâm Vương nổi danh gieo giống khắp Man Hoang thì sảng khoái tinh thần, hắn cảm giác chuyện của mình không đáng gì cả.

Linh Lâm Vương... Đã sắp điên!

Trong Linh Lâm điện, hắn gào thét truyền khắp toàn thành.

- Bạch Hạo đáng chết, tiểu tử này quá ác độc!!

- Chẳng qua ta chỉ chia rẻ hắn và Linh San mà thôi, ah, bổn vương không có làm chuyện thương thiên hại lý gì, con gái của ta do ta quản, chẳng lẽ cũng không thể!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK