Nhất là Đỗ Lăng Phỉ, phượng hoàng lửa màu vàng do nàng hóa thành trước đó bị quỷ trảo xé rách. Trên vai bản thân nàng cũng bị nhận lấy ra ba vết thương nhìn thấy mà giật mình. Mặc dù trước sau bị nàng nhịn xuống áp chế, nhưng lúc này trong quỷ âm vang vọng, vết thương trên vai nàng, nhất thời lại tăng sinh ra từng làn khí đen.
Sau khi khí đen kia xuất hiện, rốt cuộc ngưng tụ thành một đầu quỷ, phát ra tiếng cười âm lãnh, rất đáng sợ.
Một ngụm máu tươi từ trong miệng Đỗ Lăng Phỉ phun ra. Sắc mặt nàng tái nhợt. Nhưng trong mắt nàng lại rất lạnh lùng bình tĩnh. Nàng tuy là nữ nhi của Thiên Tôn, trên người cũng có pháp bảo bảo toàn tính mạng. Nhưng nàng hiểu rõ, đối mặt với mặt quỷ đến từ trên chiến thuyền Quỷ Mẫu thiên ngoại này, thủ đoạn bảo toàn tính mạng này cũng không có tác dụng quá lớn. Hiện tại vòng sáng màu vàng này, trên thực tế cũng là thủ đoạn bảo toàn tính mạng lớn nhất của nàng.
Bất luận là tốc độ hay phòng hộ, ở đại lục Thông Thiên đều là cường hãn nhất. Nếu như đổi lại đối thủ là Bán Thần, trong khoảng thời gian ngắn căn bản không có cách nào đánh phá được vòng sáng này dù chỉ một chút, không tổn thương được tới bản thể của nàng.
Đồng thời vòng sáng này triển khai na di, cũng khiến cho Bán Thần bất đắc dĩ. Nhưng hôm nay... Bọn họ đối mặt không phải là Bán Thần, mà là mặt quỷ có thể so với Thiên Tôn thiên ngoại!
Mắt thấy Đỗ Lăng Phỉ phun ra máu tươi, nhìn từng làn khí đen tỏa ra trên vai nàng, Bạch Tiểu Thuần rất đau lòng. Trong lúc cấp thiết, đang bỏ chạy, hắn lập tức lấy từ bên trong túi trữ vật ra đan dược, tính đưa cho Đỗ Lăng Phỉ chữa thương.
- Không có thời gian chữa bệnh, chúng ta phải chạy trốn nhanh một chút.
Sắc mặt Đỗ Lăng Phỉ càng thêm trắng bệch, nhưng lại cắn răng mở miệng, mạnh mẽ triển khai vòng sáng, tiếp tục na di.
Nhưng lúc này na di, thương thế của nàng càng nặng hơn. Chỗ vai bị thương, khí đen càng lúc càng nồng đậm, thậm chí bắt đầu lan tràn.
- Thương thế của nàng nặng như vậy, không có thời gian cũng phải chữa trị!
Bạch Tiểu Thuần không nói lời gì, giơ tay phải lên gạt phần áo bị rách nơi bả vai của Đỗ Lăng Phỉ ra. Thời điểm lộ ra, bả vai đã đen sẫm lại. Hắn cũng thấy được ba vết thương kinh người ở nơi đó đã sâu tới mức nhìn thấy được tận xương. Hơn nữa vết thương này đang nhanh chóng thối rữa.
Bạch Tiểu Thuần nhìn thấy cũng đau lòng. Hắn không chậm trễ chút nào, tay phải lập tức vung lên trên vết thương này. Theo thân thể Đỗ Lăng Phỉ run, da thịt thối rữa trên vai nàng, giống như bị khoét đi, chớp mắt lại tiêu tan ra, lộ ra tại xương ở dưới vết thương.
Xương của nàng lại có thể không giống với những người bình thường khác!
Lúc này lộ ra ở bên trong vết thương, thình lình giống như thủy tinh, thậm chí tản ra một khí tức khiến cho Bạch Tiểu Thuần cảm thấy quen thuộc... Điều này khiến cho Bạch Tiểu Thuần sửng sốt.
Nhưng lúc này thời gian cấp bách. Hắn lại không có thời gian để suy nghĩ nhiều. Hắn lập tức lấy ra rất nhiều đan dược bóp nát, trực tiếp bôi ở trên vết thương của Đỗ Lăng Phỉ, bó xương lại. Đồng thời, Bạch Tiểu Thuần vận chuyển tu vi, giúp đỡ Đỗ Lăng Phỉ chữa thương.
Khí tức của Đỗ Lăng Phỉ gấp gáp. Toàn thân ở trong ánh sáng màu vàng lập lòe. Ở dưới sự tương trợ của Bạch Tiểu Thuần, vết thương của nàng khép lại cũng không ít, khiến cho thương thế miễn cưỡng bị áp chế. Nàng vội vàng lại na di. Trong tiếng nổ vang, lúc hai người xuất hiện, đã ở phía xa.
Không dừng lại, bọn họ tiếp tục vội vàng bay nhanh.
Tiếng gió thổi phía sau vẫn gào thét. Mặc dù khoảng cách quỷ âm hơi xa, nhưng lại rõ ràng đang không ngừng tới gần. Bạch Tiểu Thuần lo lắng. Nhưng đầu óc hắn lúc này vẫn không nhịn được hiện ra xương giống như thủy tinh của Đỗ Lăng Phỉ vửa riìu.
- Nàng... Xương của nàng tại sao lại giống như thủy tinh... Ta nhớ lúc ở Linh Khê Tông, còn không phải là như vậy.
Bạch Tiểu Thuần do dự hết lần này đến lần khác. Cho dù biết rõ lúc này đang là thời khắc chạy thoát thân, không có tiện đi hỏi, nhưng hắn vẫn hỏi ra.
Đối với vấn đề này, Đỗ Lăng Phỉ không thấy bất ngờ. Nếu như là người khác hỏi, nàng sẽ không có trả lời. Nhưng Bạch Tiểu Thuần ở đây mở miệng, nàng không do dự, khẽ giải thích.
- Đây là phụ thân ta để cho ta tu luyện bí quyết Thiên Tôn, hình thành xương Thiên Tôn.
- Xương Thiên Tôn...
Bạch Tiểu Thuần có chút do dự. Giải thích này, hắn tin tưởng Đỗ Lăng Phỉ không lừa gạt mình. Nhưng trong đầu hắn, hình ảnh xương thủy tinh của Đỗ Lăng Phỉ vừa rồi, lại trước sau không có cách nào tản ra.
Hắn nghĩ đến hai bộ hài cốt trên chiếc thuyền xương bị mình lấy đi... Một bộ xương màu vàng là Bất Tử Cốt. Một bộ xương khác... Lại là xương thủy tinh Trường Sinh Quyển.
Sau khi so sánh, Bạch Tiểu Thuần mơ hồ cảm thấy, khí tức của xương thủy tinh Trường Sinh Quyển cùng xương thủy tinh của Đỗ Lăng Phỉ rất giống như.. Nhưng hình như lại có một điểm khác nhau.
Chuyện này khiến cho trong lòng Bạch Tiểu Thuần có chút hỗn loạn. Lúc này cũng không phải là thời gian cẩn thận suy nghĩ tìm hiểu cùng truy hỏi. Bạch Tiểu Thuần chỉ có thể ép chuyện này xuống, dùng hết toàn lực cùng Đỗ Lăng Phỉ, bay nhanh bỏ chạy về phía phía xa.
Thời gian trôi qua. Từ khi bọn họ bị thương bắt đầu chạy trốn, cho đến hiện tại, nhìn như đã qua rất lâu. Nhưng trên thực tế cũng chỉ là thời gian một nén nhang mà thôi.
Sau khi Đỗ Lăng Phỉ triển khai lại na di một lần nữa, đột nhiên, tiếng gió thổi ở bốn phía xung quanh bọn họ ngập trời. Âm thanh nức nở, giống như tiếng gào khóc thảm thiết, trong phút chốc lại bạo phát ở tám phương.
- Trốn rất nhanh...
Âm thanh giống như chúng sinh đồng thời phát ra, đang nức nở ở trong gió. Đồng thời xuất hiện kèm theo gào khóc thảm thiết, mang theo sự trêu đùa, giống như là mèo bắt chuột.
Sắc mặt Bạch Tiểu Thuần biến đổi. Sóng dao động tu vi Đỗ Lăng Phỉ, hai người chợt thay đổi phương hướng. Nhưng không đợi bọn họ hành động. Trời cao biến sắc, thiên lôi cuồn cuộn. Một quỷ trảo cực lớn màu đen, trực tiếp từ trên trời cao biến ảo, bỗng nhiên hạ xuống về phía hai người, hung hăng chộp tới.