Không khí xung quanh như bị xé nát mang theo tiếng gió sắc nhọn bổ thẳng về phía Long Nhất.
Trông thấy hơn chục đường đao xông tới, năng lượng trên người Long Nhất cũng bùng nổ.
“Hỏa Vực Bạo Viêm Trảm!”
Tiếng quát trầm thấp đột nhiên vang lên, thanh đao trong tay Long Nhất bùng lên ngọn lửa tạo ra một đao ảnh đỏ rực khổng lồ.
“Trảm!!”
Hắn ta giơ cao thanh đao lên chém mạnh xuống.
Đao ảnh đỏ rực cao hơn chục trượng vượt qua hư không với tốc độ nhanh như chớp.
Ầm ầm ầm!
Hơn chục đường đao do Diệp Khâu thi triển đã bị đập nát bởi luồng năng lượng cuồng bạo kia.
Xoẹt!
Sau đó, dưới ánh mắt khiếp sợ của nhiều người, khí thế tấn công của đao ảnh đỏ rực không hề giảm mà còn bổ mạnh về phía Diệp Khâu. Sức mạnh ngọn lửa khổng lồ ẩn chứa trong đó đạt tới đỉnh điểm vang lên tiếng nổ ầm ầm!
“A!”
Cùng với tiếng hét thảm thiết, áo giáp bên ngoài Diệp Khâu vỡ nát thành từng mảnh và bị ngọn lửa nuốt chửng. Chỉ trong nháy mắt, ông ta đã biến thành một cái xác đen sì rơi xuống đất.
“Thành chủ…Đã chết!”
Thấy vậy, đám lính Cuồng tộc của thành Chiêu Dương sợ run người.
“Giết!”
Long Nhị dẫn đầu những Huyết Vệ khác và nhóm chiến sĩ Cuồng tộc tiến lên tấn công.
“Cuối cùng cũng không làm chủ nhân mất mặt.”
Ở giữa không trung, Long Nhất lạnh lùng chứng kiến tất cả mọi chuyện và nói thầm.
“Quả thực không mất mặt nhưng kĩ năng chiến đấu cần phải rèn luyện nhiều hơn.”
Tuy nhiên lúc này lại có tiếng cười vang lên.
Vẻ mặt Long Nhất thay đổi, hắn ta vội vàng quay đầu nhìn sang.
Hắn ta trông thấy Lâm Lăng không biết xuất hiện từ khi nào.
“Chủ nhân!”
Lúc này, Long Nhất đột nhiên quỳ xuống với vẻ mặt kính sợ.
Lâm Lăng phất tay, linh lực hùng mạn tản ra.
Các chiến sĩ Cuồng tộc khác còn chưa phát hiện ra nên cứ tưởng đó là Long Nhất.
Thật ra hắn đã đến đây từ lâu nhưng vẫn luôn quan sát từ phía xa.
Nhìn tất cả mọi việc xảy ra, hắn cũng hiểu được đại khái. Không ngờ chỉ trong vài tháng, mười hai Huyết Vệ đã chiếm được một vị trí trong lãnh địa Cuồng tộc và kiểm soát được khu vực xung quanh. Xem ra năng lực này còn xuất sắc hơn hắn tưởng.