Mục lục
Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Kiếm khí kích động, hắn ta kiệt lực múa may một hồi mới an toàn mà ngăn cản được thế công bắn ngược kia.  

Tuy hai bên chỉ giao tranh trong thời gian ngắn ngủi, nhưng toàn bộ quá trình lại cực kỳ hung hiểm. Ba hiệp liên tục đã khiến hắn ta có chút chật vật, cầm kiếm thở hồng hộc.  

Mà lúc này, Lâm Lăng làm lão đại mà lại không có dấu hiệu triển khai thế công gì. Chỉ thấy hắn khoanh chân cố định, nhàn nhã thoải mái lấy ra một cây đàn cổ từ nhẫn không gian.  

Sau khi được linh lực điều khiển, đàn cổ im lặng nổi lơ lửng trước người, cứ như được đặt trên một đài đá vô hình.  

“Lão đại, huynh còn biết đánh đàn?”  

Thấy thế, bọn Tần Vũ hơi kinh ngạc, dùng ánh mắt quái lạ nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng. Quen biết nhiều năm, bọn họ chưa bao giờ biết được, lão đại có đam mê này.  

“Hơi biết chút chút.” Lâm Lăng thản nhiên cười.  

Sau đó hắn duỗi tay ấn lên cây đàn, linh lực tràn ngập, trong lúc ngón tay xoay chuyển, một khúc nhạc huyền diệu được tấu ra từ dây đàn, làm chấn động toàn bộ đài chiến đấu trên tầng thượng.  

“Gì? Đây mà gọi là biết chút chút à?!”  

Nghe làn điệu tươi mát, Tần Vũ bỗng trừng lớn hai mắt, không thể tưởng tượng mà nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng.  

Hai người Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc cũng hơi trợn mắt há hốc mồm. Một người đàn ông biết đánh đàn thì thôi đi, thế mà còn đàn ghê gớm đến như thế!  

Cách đó không xa, thanh niên lạnh lùng dán mắt nhìn chằm chằm Lâm Lăng, sắc mặt xanh mét, càng cảm thấy khiếp sợ và nặng nề.  

Bởi vì trong khúc nhạc Lâm Lăng đàn tấu ra, hắn ta mơ hồ cảm nhận được một tia linh lực ẩn chứa bên trong. Cảm giác này cứ như nguy cơ tứ phía, khiến trong lòng hắn phát lạnh.  

Ba người Tần Vũ, Lôi Mông và Cổ Vân Nhạc cũng đã nhận ra tiếng đàn quái lạ này. Vào thời khắc nào đó, ngón út của Lâm Lăng đột nhiên nâng một sợi dây đàn lên rồi bỗng thả ra.  

Tưng ——!  

Nốt nhạc vang lên, lập tức hình thành một sóng âm không nhìn thấy được, giống như mũi tên bắn vút lên.  

“Hả?”  

Thanh niên kia giật mình, khi phản ứng lại thì sóng âm đã đến gần người, giáng thẳng vào cái lồng linh khí hộ thể kia.  

“Phanh!”  

Hắn ta đột nhiên cảm thấy một luồng sức mạnh chấn động mãnh liệt bùng nổ trên cái lồng linh khí. Cảm giác này giống như chùy sắt đập mạnh xuống, làm toàn bộ lồng phòng hộ rung động kịch liệt.  

“Đây là sóng âm của võ học cầm thuật!”  

Nhận thấy điều này, hắn ta khiếp sợ xanh mặt, hoảng sợ nhìn về phía Lâm Lăng. Khó có thể tưởng tượng, một chiến sĩ võ tu lại biết tu luyện cầm thuật, hơn nữa còn rành rẽ tinh vi như thế.  

Đương nhiên, chấn động nhất không ai khác ngoài nhóm người của học viện Cầm Linh.  

Cơ Sương ngơ ngẩn nhìn tình cảnh này, gương mặt xinh đẹp mang đầy kinh ngạc.  

Nhưng rất nhanh, loại kinh ngạc này dần dần biến thành sửng sốt tột độ. Bởi vì lúc này, trong quầng sáng hình chiếu, chỉ thấy mười

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK