“Như vậy xem ra, ngươi cảm thấy ngươi sẽ sống lâu hơn ta sao?”
Ánh mắt Khương Độc phát lạnh nhìn Tần Vũ, lãnh đạm nói.
Tần Vũ nhẹ trùng hai vai, nói thẳng nói: “Vừa thấy liền biết rồi.”
“Tốt, thật là có gan lớn.”
Sắc mặt Khương Độc vào giờ phút này ngay tức khắp âm trầm tới cực điểm, ánh mắt âm u nhìn chằm chằm Tần Vũ, lạnh lùng nói: “Hôm nay, ta muốn xem xem, là ngươi đoản mệnh hay là ta đoản mệnh.”
Nói xong, một luồng dao động năng lượng mạnh mẽ tột độ đột nhiên toát ra từ trên người Khương Độc.
Ngay sau đó, nguồn năng lượng này trong nháy mắt ngưng tụ thành một Hỏa Diên Ưng Trảo (móng vuốt đại bàng lửa), lập tức chụp lấy yết hầu Tần Vũ.
Hơn nữa, Khương Độc hiển nhiên biết Tần Vũ có Phong Chi Linh Thể (linh thể của gió), công kích bình thường không thể là hại được hắn, thế là trong đó cố tính sử dụng Pháp Tắc Hỏa Hệ.
Chỉ một vồ, nếu là móng thật thì yết hầu trong nháy mắt bị bục luôn.
“Phanh!”
Nhưng mà, Ưng Trảo chưa chạm đến người, một ấn chưởng gió xoáy bỗng lao đến ánh lửa bị thổi tắt.
Người ra tay chính là Ứng Nguyên Tử.
Nhìn thấy xung đột đã bắt đầu, lão giả đầu trọc bên cạnh giống như đã sớm có chuẩn bị từ trong túi trữ vật lấy ra một Ngọc Giản trận pháp.
Ong ——!
Theo dẫn động, một nguồn năng lượng vô hình, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ không gian đại sảnh bên ngoài của hắc điếm.
Trong thoáng chốc tiếng vang bên ngoài đột nhiên biến mất.
Trận Pháp Ngăn Cách!
Thấy thế, Lôi Mông cùng Cổ Vân Nhạc bọn họ, trong lòng rùng mình, đột nhiên đứng dậy.
“Viện chủ Khương, xuống tay nặng như vậy đối với một tiểu bối, có mất thể diện quá hay không?”
Ánh mắt Ứng Nguyên Tử nghiêm trọng nhìn về phía Khương Độc, nhíu mày vững vàng nói.
Khương Độc hừ lạnh một tiếng. “Tên này nói không biết lựa lời, nếu ngươi mặc kệ không quản thì ta thay ngươi quản.”
Tần Vũ cười lạnh nói: “Ngoài cha ta ra, không ai có tư cách quản giáo ta, cái lão già nhà ông cũng đủ tư cách sao?”
Nói xong, hắn cũng không dông dài làm gì, trực tiếp dẫn động Phong Chi Linh Thể.
Một luồng sóng cuồng bạo đột nhiên quét ngang qua, trực tiếp khiến bàn ăn xung quanh thành một mảng hỗn độn.
Những thành viên học viện Võ Lăng muốn xúm lại đây, cũng bị thổi bay lùi lại mấy bước.
Cùng lúc đó, hai người Lôi Mông cùng Cổ Vân Nhạc bọn họ cũng rút vũ khí ra, chuẩn bị một trận chiến liều chết!
Vẻ mặt Lâm Lăng thản nhiên, Kinh Kha cùng Lang Vương đã được triệu hồi ra, đang yên lặng nấp trong tay áo.
Mục tiêu của hắn, đã nhắm chặt lên kẻ mạnh nhất của quân địch, Khương Độc và cả lão giả đầu trọc kia.
“Thực ra, các ngươi đã không còn con đường sống nữa rồi.”