Chỉ thấy Trần đại sư đang cầm một cây kim nhọn bằng vàng vẽ phù văn lên bộ áo giáp mềm.
Đổ một luồng sức mạnh tinh thần vào trong đó.
Phù văn trên bộ áo giáp mềm kia như được trao sinh mệnh, chợt nó vút lên nhúc nhích với vẻ kỳ quái và toát ra một vầng hào quang màu vàng đỏ.
Lâm Lăng có thể cảm nhận rõ ràng trong vầng hào quang đó có dao động năng lượng thổ hệ vô cùng hùng hậu.
Rõ rằng thứ mà Trần đại sư vừa khắc lên đó chính là phù văn thổ hệ, thuộc tính năng lượng của nó có tác dụng phòng thủ vô cùng tuyệt vời.
Hơn nữa, chất liệu của bộ giáp này dường như được làm từ một loại kim loại cao cấp nên có lẽ khả năng phòng thủ không thấp.
“Đã xong.
”
Sau khi làm xong, Trần đại sư gật đầu với vẻ mặt hài lòng, cười nói: “Bộ giáp này gọi là ‘Thổ Linh Bảo Giáp’ đi.
”
Hắn nhớ ra khi mình rời khỏi phòng đấu giá, Đường Diệp Đồng đang nói tới món đồ thứ sáu ‘Băng Linh Bảo Giáp’, Lâm Lăng không khỏi hỏi: “Trần đại sư, bộ giáp này cũng đưa đi đấu giá sao?”
“Không.
”
Trần đại sư nở nụ cười thâm thúy nói: “Đây là của bang chủ Thanh Hổ bang, hắn ta nhờ ta luyện chế bộ hộ giáp này và đêm nay sẽ tới đây lấy.
”
Nghe vậy, trong lòng Lâm Lăng băn khoăn.
Bang chủ của Thanh Hổ bang, Tôn Hào là một võ giả cấp 8, thực lực vô cùng mạnh mẽ.
Có điều hắn ta lại có một đam mê đó là yêu rượu như mạng.
Mỗi lần uống rượu là sẽ uống tới khi bất tỉnh thì thôi.
Mà dựa theo bố cục của Viêm Hoằng Nghị, tối nay chính là lễ kỷ niệm 30 năm ngày thành lập Thanh Hổ bang.
Với tính tình của Tôn Hào, dĩ nhiên là hắn ta sẽ uống say khướt và chắc chắn đây chính là cơ hội ám sát tốt nhất.
Thế nhưng hiện tại người này lại có một bộ linh giáp hộ thể cao cấp như vậy nên chỉ sợ thích khách mà Viêm Hoằng Nghị phái tới sẽ khó thành công.
“Trần đại sư, bộ bảo giáp của ta luyện chế tới đâu rồi?”
Đúng lúc này, một tiếng cười thô lỗ vang lên.
Lâm Lăng quay đầu lại thì thấy có mấy bóng người xuất hiện ở cửa.
Người cầm đầu có thân hình dũng mãnh, trên đỉnh đầu nhẵn nhụi xăm hình con hổ và có vẻ mặt hung dữ.
Người này chính là bang chủ của Thanh Hổ bang, Tôn Hào.
Đi theo phía sau là mấy tên thuộc hạ.
Trong đó có một nam tử áo trắng, tay cầm quạt giấy, khí chất nho nhã khiến cho người ta có cảm giác cơ trí.
Thật ra đây mới là người khiến Lâm Lăng chú ý.
Bởi vì đây chính là nội gián mà Viêm Hoằng Nghị xếp vào Thanh Hổ bang, Bạch Lân.
Với trí tuệ phi thường của mình và nhận được sự đánh giá cao từ bang chủ, hiện tại hắn ta đã trở thành Nhị đương gia của Thanh Hổ bang.
Lúc này, Bạch Lân nhìn thấy bang chủ tới Vạn Long các để lấy hộ giáp thì ánh mắt hắn ta hơi trầm xuống.
Có vẻ như hắn ta cảm thấy bộ bảo giáp này có ảnh hưởng khá lớn tới kế hoạch ám sát đêm nay.
Đám người Tôn Hào vừa tiến vào cũng nhìn thấy Lâm Lăng và Tiểu Bạch.
Cả hai bên đều nhìn nhau nhưng không nói gì cả.
“Tôn bang chủ, bộ giáp này đã được luyện chế xong, ngài thử nhìn xem.
”
Hiển nhiên Trần đại sư rất tự tin với kỹ thuật của mình, ông thậm chí còn không cần kiểm tra mà đưa luôn hộ giáp trong tay cho Tôn Hào.
Ngay lập tức, Tôn Hào cởϊ áσ khoác ngoài ra để lộ thân hình cường tráng rồi mặc hộ giáp vào.
Dường như bộ hộ giáp này có linh tính nên khi Tôn Hào mặc lên người, nó từ từ điều chỉnh những chỗ bị rộng trở nên vừa người.
“Không tồi!”
Chức năng điều chỉnh khiến cho Tôn Hào hài lòng khen ngợi.
“Bạch Lân, bây giờ ngươi dùng kiếm chém ông đây một phát thử xem.
”
Chợt hắn ta đảo mắt nhìn về phía Bạch Lân ở bên cạnh rồi ra lệnh.
Nghe vậy, Bạch Lân giật mình và nhìn Tôn Hào với vẻ kinh ngạc, ánh mắt cơ trí lộ vẻ mịt mờ.
Tuy rằng đây là một cơ hội khó có được nhưng cũng đủ để thử Tôn Hào.
Ở bên cạnh Tôn Hào nhiều năm, hắn ta hiểu rất rõ tính cách của vị bang chủ này, hung ác đa nghi, chưa từng có lòng tin thật sự với bất kỳ ai.
“Bang chủ, kiểu mạo hiểm như thế này không thể thử linh tinh được, nếu như ngài bị thương thì sao.
”
Sau khi nghĩ xong, trên mặt Bạch Lân lộ vẻ lo lắng, lên tiếng khuyên nhủ.
“Không sao, nếu như ngay cả chút mạo hiểm ấy mà sợ hãi thì ta còn làm bang chủ làm gì!”
Tôn Hào không hề sợ hãi chút nào, lời nói cử chỉ đều khá thô lỗ.
“Được rồi, nếu như bang chủ nhất định muốn thế thì thuộc hạ chỉ đành mạo phạm.
”
Lâm Lăng gật đầu vâng lời, chiếc quạt giấy trong tau đổi thành một thanh kiếm bạc, mũi kiếm nhọn hoắt.
Trong lòng Lâm Lẵng khẽ nhúc nhích, hắn lờ mờ cảm thấy nếu như Bạch Lân thật sự có ý đồ gϊếŧ người ở đây thì rất có thể sẽ rơi vào bẫy của bang chủ Thanh Hổ bang.
“Bang chủ, xin hãy cẩn thận!”
Nói xong, thanh kiếm trong tay Bạch Lân toát ra kiếm khí lạnh lẽo.
Ánh mắt hắn ta nhìn thẳng vào ngực của Tôn Hào.
Nơi đó chính là trái tim, là vị trí trí mạng.
Nếu như bộ hộ giáp hỏng thì chỉ cần một kiếm đã có thể lấy mạng của Tôn bang chủ.
Ánh mắt Tôn Hào hơi trầm xuống, dường như hắn ta nhận thức được góc nhìn của Bạch Lân.
Sau đó, Bạch Lân đâm thẳng tới trước mặt Tôn Hào mà không hề do dự.
Có điều cuối cùng mũi kiếm chuyển tới chỗ vai trái.
Nơi này ở trên trái tim nên cho dù có bị kiếm đâm thì cũng không khiến người ta mất mạng được.
“Keng!”
Khi mũi kiếm chạm vào bộ hộ giáp, ánh lửa tóe ra và một âm thanh giòn giã vang lên.
Ngay sau đó, phù văn trên hộ giáp chuyển động tạo ra một luồng ánh sáng màu vàng đỏ bao phủ toàn thân Tôn Hào.
Dường như trong luồng ánh sáng đó ẩn chứa lực chấn động rất mạnh.
Khi nó truyền ra khiến cho thanh kiếm trong tay Bạch Lân run lên, sự dao động mạnh mẽ này khiến hắn ta phải lùi về về phía sau hai bước.
“Khả năng phòng thủ mạnh thật!”
Trong mắt Bạch Lân hiện lên vẻ kinh ngạc.
Thân là kiếm sĩ có tu vi cấp 8, một kiếm này của hắn ta chỉ để lại một chút dấu vết trên hộ giáp.
Không khó để thấy rằng khả năng phòng thủ của bộ giáp này có thể sánh với đẳng cấp của Linh Bảo!
“Ha ha, tốt lắm!”
Tôn Hào nở nụ cười đầy hưng phấn.
Chợt hắn ta bước đến và vỗ vai Bạch Lân.
Trong lòng Bạch Lân trầm xuống, hắn ta đương nhiên hiểu cái vỗ vai này của Tôn Hào có ẩn ý gì.
Quả nhiên, cái gọi là thử hộ giáp của người này cũng không phải thật như lời hắn ta nói!
May mà ta nhịn!
Trong lòng Bạch Lân không khỏi cảm thấy may mắn.
Chỉ là có sự can thiệp của bộ hộ giáp này khiến cho nhiệm vụ mà chủ nhân giao cho chính là kế hoạch ám sát tối nay khó có khả năng hoàn thành thuận lợi.
Tuy nhiên hắn ta lại không biết chủ nhân mà mình nguyện trung thành đã bị người khác thay thế!
Mà Lâm Lăng đứng ở đây đã chứng kiến cả quá trình.
“Bang chủ, giờ lành sắp đến, chúng ta nên trở về tổ chức tế bái bang hội.
”
Lúc này, một tên thuộc hạ ở bên cạnh nhắc nhở.
Tôn Hào gật đầu, sau khi trò chuyện hai câu với Trần đại sư thì mang theo đám thuộc hạ rời đi.
Nhìn bóng lưng của đám người Thanh Hổ bang, trong lúc suy nghĩ, Lâm Lăng đã đưa ra quyết định.
Chuyện xảy ra như vậy, xem ra kế hoạch ám sát tối nay, hắn chỉ có thể đích thân ra tay.
Chính xác mà nói là sủng vật của hắn.