Mục lục
Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi vừa tiến vào nơi này, các đệ tử của Cửu Đại Điện Tông không đi cùng nhau mà lại tụ tập thành các nhóm nhỏ tản ra bốn phía đi tìm cơ duyên. Dù sao tài nguyên ở trong không gian này cũng có hạn nên nếu như một nhóm lớn cùng nhau đi tìm bảo vật sẽ rất dễ xảy ra xung đột. Ngay cả khi tìm được bảo vật viễn cổ, có khi quái vật dị tộc còn chưa xuất hiện đã xảy ra tranh chấp xung đột với chính người nhà mình rồi.  

Đội của Lâm Lăng do đội trưởng huyết bào dẫn đầu đang đi sâu vào trong chiến trường viễn cổ. Dọc đường đi, ánh mắt của năm người bọn họ vô cùng sắc bén và nhìn xung quanh đầy vẻ cảnh giác để tìm kiếm bất cứ động tĩnh nào khả nghi.  

Cách đó không xa, cũng có một đoàn người đang bay tới. Đồng phục của những người đó đều là áo choàng màu xanh da trời nên hiển nhiên bọn họ là đệ tử của Phong Linh tông. Số lượng không quá đông, chỉ khoảng hơn chục người và tất cả đều là đàn ông.  

Lâm Lăng nhìn xung quanh vẫn không thấy Tần Vũ. Có điều nghĩ kỹ lại, một người có tính cách như Tần Vũ làm sao có thể đi cùng với một đám đàn ông như thế này được. Lúc này, có lẽ hắn đã lấy danh nghĩa ‘thí luyện’ để tạo thành một nhóm với các mỹ nữ ở các Điện Tông khác rồi. Về phần lão Tứ Cố Vân Nhạc, lại chẳng cần phải nghĩ, cứ chỗ nào có mỹ nữ thì chỗ đó có hắn ta.  

“Chắc hẳn Lôi Mông đang đi tìm em gái của hắn.”  

Lâm Lăng liếc nhìn xung quanh, thầm đoán.  

Bởi vì số lượng đệ tử của Cửu Đại Điện Tông lần này tiến vào chiến trường viễn cổ để thí luyện có đến mấy ngàn người, hơn nữa bọn họ cũng bị tách nhau ra. Vì thế hắn không thể xác định rõ được ba vị huynh đệ của mình đang ở đâu. Mà hắn cũng không sử dụng Truyền Âm Phù để liên lạc vì theo hắn, con đường võ tu vốn dĩ luôn tràn ngập những nguy hiểm không biết trước và mỗi người cũng đều có cơ duyên võ đạo của riêng mình. Huống chi lần này Lâm Lăng tiến vào chiến trường viễn cổ cũng không được nhàn nhã như các đệ tử ở Điện Tông, nhiệm vụ chính của hắn lần này là dọn dẹp sạch sẽ các chủng tộc khác có thể tồn tại trong này.  

“Đúng là phiền phức, đã tới tận đây rồi mà vẫn còn bị đám người của Chấp Sự Đường nhìn chằm chằm.”  

“Nói nhỏ thôi, tất cả những người đó đều là chấp sự huyết bào đấy, nghe nói thực lực của bọn họ siêu mạnh.”  

“Xì, thế nên mới phiền. Lỡ đâu chúng ta tìm được tài nguyên gì thì chắc chắn sẽ bị bọn họ đoạt trước.”  

Hơn chục đệ tử thân truyền của Phong Linh tông ở phía trước nhìn lướt qua đám người Lâm Lăng ở phía sau, bất lực nghị luận.  

“Chắc hẳn nơi này không có vấn đề gì, chúng ta đến nơi khác xem sao.”  

Vẻ mặt của đội trưởng huyết bào lạnh lùng, sau khi nói xong thì dẫn theo đám người Lâm Lăng đi theo hướng khác.  

“Cuối cùng, bọn họ cũng rời đi.”  

Nhìn thấy đám người Lâm Lăng rời đi, ánh mắt của hơn chục đệ tử Phong Linh tông lóe lên.Trên mặt bọn họ lại tiếp tục tỏ vẻ kiêu ngạo!  

“Mau nhìn xem, hình như ở đằng kia có linh thực!”  

Đúng lúc này, một thanh niên tóc dài lên tiếng. Mọi người đều nhìn theo phương hướng mà hắn ta chỉ. Bọn họ đều thấy phía dưới khe núi có một vùng linh thực màu xanh tươi toát ra dao động linh khí nồng đậm. Nhìn sơ qua, mỗi cây linh thực đều cao hơn một mét và trên mỗi cây đều có quả. Những quả đó đều có màu xanh và được bao phủ bởi lớp vảy dày đặc trông giống như một con giao long đã cố thủ giữa hoa và lá.  

Giao Linh quả!  

Thấy vậy mọi người đều nhận ra đây là bảo vật hiếm có.  

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK