Trần Tấn cũng lạnh lùng đứng ở đó, vẻ mặt lạnh lùng mơ hồ có một tia phức tạp.
Dù gì linh hồn của hắn ta cũng chính là cường giả sau cánh của Thiên Ma tộc.
Nhưng mà hôm nay lại cùng người đại diện cho loài người xuất chiến, tranh đoạt thi đấu của Chủng Tộc Thiên Tư Bảng.
Vị trí biến hóa như vậy khiến sâu trong nội tâm hắn ta khó tránh khỏi rối ren phức tạp.
“Trần Tấn ca ca, cố lên!!”
Lúc này trong tiếng ồn ào náo nhiệt một giọng nói lảnh lót truyền vào trong tai Trần Tấn.
Giống như thể vừa làm lễ rửa tội vậy, tâm tình phức tạp của hắn ta trong nháy mắt tiêu tan thành mây khói.
Ánh mắt Trần Tấn bén nhọn trực tiếp phóng xuống đám đông ở phía dưới, rất nhanh sau đó đã nhìn thấy bóng dáng của Trần Hân.
Nhìn thấy vẻ mặt vui mừng nhấc tay khẽ khua kia, suy nghĩ hỗn loạn trong lòng Trần Tấn lúc này từ từ trở nên trống rỗng.
Ma thì làm sao?
Mà người thì lại thế nào?
Ta muốn, rốt cuộc rất muốn sống một cuộc sống bình thản này!
Giờ khắc này, mạch suy nghĩ của Trần Tấn dường như trong nháy mắt trở nên thoải mái thực sự.
Không hề so đo thân phân Ma tộc hay là loài người nữa.
Suy nghĩ duy nhất hiện giờ của hắn ta là thời gian 5 năm còn lại sẽ bên cạnh cái người muội muội này che chở đến khi thành người.
Cái gọi là thân phận người ma kia hoàn toàn bị hắn ta ném ra sau ót!
“Chí ít trước khi rời đi ta sẽ cố gắng trở thành một ca ca khiến muội cảm thấy kiêu ngạo!”
Ánh mắt Trần Tấn hơi ngưng, nhìn chằm chằm về phía Trần Hân trong đám đông, bỗng nhiên kiên định với suy nghĩ trong lòng.
“Chưởng giáo đại nhân, đệ tử đã trở về rồi.”
Lâm Lăng đáp người xuống, đứng trên đài cao, chắp tay ôm quyền với Hậu Thiên Thành, thi lễ một cái.
“Trở về là tốt rồi.”
Hậu Thiên Thành vui mừng gật đầu, ánh mắt quan sát Lâm Lăng đồng thời cũng cười ha hả nói. “Nếu trễ thêm hai ngày nữa có thể sẽ không tham dự được đâu.”
Mà cùng với sự quan sát kia, ánh mắt Hậu Thiên Thành ánh lên một tia sáng bóng.
Có thể nhìn ra so với nửa năm trước khi rời đi, khí tức Lâm Lăng hình như lại tăng lên.
“Để các vị đợi lâu rồi.”
Lâm Lăng áy náy cười, sau đó đứng cùng một chỗ với Trần Tấn.
Lúc ánh mắt đối diện, Trần Tấn thấp giọng hỏi: “Sao rồi?”
“Xong xuôi.”
Lâm Lăng thầm gật đầu.
Lời đối thoại đơn gian kia khiến khóe miệng của hai người đều ăn ý mà chậm rãi cong lên.