Đa số những người này đều là thành viên đến từ các học viện các nơi, họ mang theo khí tức hùng hồn, đều là người tu võ thực lực không thấp.
“Cũng không biết người của học viện Thiên Diễn có tới chưa?” Lâm Lăng đi theo dòng người xếp hàng vào thành, miệng lẩm bẩm.
Sau đó, Lâm Lăng xuyên qua một đường hầm có vẻ hơi u ám ở cổng thành rồi đưa mắt nhìn quét ra phía trước.
Nhìn đông đảo kiến trúc thành trì cổ xưa trước mắt, hắn không khỏi hít thật sâu một hơi.
Rộng lớn, đồ sộ!
Đây là ấn tượng đầu tiên khi Lâm Lăng tiến vào trong thành. Dựa theo tình báo có được, chúa tể của thành phố Võ Lăng không phải đế quốc hoặc thế lực vương triều nào, mà là một võ phủ - Là viện phủ Võ Lăng.
Có thể nói nó có địa vị dẫn đầu tất cả học viện. Những vị trí quán quân trong cuộc thi Bách Viện khoá trước gần như đều bị viện phủ Võ Lăng ôm sạch.
Đứng trên đường phố dòng người qua lại như nước chảy, Lâm Lăng không kinh ngạc cảm thán bao lâu thì đã lên đường đi đến khu thành Bắc dựa theo kế hoạch ban đầu.
Lần trước được Trần đại sư của Vạn Long Các giới thiệu, hắn biết vị Linh Đúc Sư Lôi hệ họ ‘Triệu’ kia không làm công cho thế lực thương hội nào, ngược lại ông ta tự sáng lập ra một phái, dưới tay có đông đảo học trò, quy mô không nhỏ.
Một lát sau, Lâm Lăng đến khu Bắc, quẹo qua một con phố thì nhìn thấy một kiến trúc to lớn giống như toà tháp. Trong mơ hồ, có thể nhìn thấy từng vòng sáng phù văn quanh quẩn ngoài tháp, nhìn rất cao cấp.
Trên đỉnh cổng tháp có treo một tấm bảng hiệu, ba chữ ‘Linh Bảo Các’ to lớn lóe lên ánh sáng rực rỡ.
“Chính là nơi này.”
Lâm Lăng ngước lên liếc nhìn một cái, sau đó trực tiếp dẫn Tiểu Bạch bước vào cửa.
Chỉ thấy bố cục bên trong chia thành hai đại sảnh trước sau. Sảnh ngoài đặt đủ loại binh khí để bán ra, sảnh trong là khu vực chuyên dùng để luyện khí.
Tuy hiệu quả cách âm khá tốt, nhưng vẫn mơ hồ nghe thấy tiếng đánh kim loại leng keng leng keng.
Nhìn ra được, Linh Bảo Các buôn bán cũng khá đắt khách.
Lâm Lăng không liếc nhìn những vũ khí ở sảnh ngoài lấy một cái mà đã trực tiếp đi vào sảnh trong. Sau khi bước vào, Lâm Lăng cảm thấy một sóng nhiệt ập vào mặt, ánh lửa tràn ngập.
Ánh mắt hắn quét tới, chỉ thấy có hơn mười Luyện Khí Sư bên trong. Lúc này bọn họ đều để vai trần, dáng người cường tráng, đang khí thế ngất trời mà rèn luyện các loại dụng cụ vũ khí.
“Vị khách quan này, xin hỏi ngài cần luyện chế binh khí gì?” Rất nhanh, một người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc như học trò nhiệt tình đi lên tiếp đón.
“Một cây trường thương, làm phiền gọi Triệu đại sư ra giúp ta luyện đúc.” Lâm Lăng thản nhiên nói.
“Không cần, một cây trường thương mà thôi, ta sắp xếp cho ngài là được.” Nghe vậy, tên học trò kia lại nở nụ cười, không để bụng mà nói.
Tuy Triệu đại sư là người luyện khí lợi hại nhất trong Linh Bảo Các bọn họ, nhưng tất cả mọi người đều được dạy dỗ tài nghệ, chỉ luyện đúc một trường thương thôi mà, cần gì sư phụ tự mình ra tay.
Huống chi, mấy năm gần đây, sư phụ đã gần như bước vào trạng thái nửa thoái ẩn, nếu không phải vật liệu quý hiếm ông ta để mắt thì căn bản không ai mời được.
“Xin lỗi, vật liệu này chỉ có Triệu đại sư luyện đúc được.” Lâm Lăng lắc đầu, nói rất kiên định.
Nghe thấy lời này, học trò nhíu mày, không khỏi đánh giá Lâm Lăng thêm vài lần.