Khi bay tới gần, người đàn ông trung niên quét mắt về phía đoàn người Lâm Lăng. Sau khi nhìn qua một lượt, ánh mắt sắc bén của hắn ta dừng lại ở chỗ Lâm Lăng và nói: “Ngươi chính là thành chủ Thiên La?”
“Ừm, chúng ta nhận được lời mời của Cuồng Thần Điện tới tham gia nghi thức tế điện vào ngày mai.”
Lâm Lăng lạnh lùng nói.
“Mời theo ta vào điện.”
Dường như đã nhận được mệnh lệnh từ cấp trên, sau khi xác nhận được thân phận của đối phương, Cuồng tướng trung niên dẫn đoàn người Lâm Lăng bay tới Cuồng Thần điện.
Khi đến gần khu vực, một lớp màn ánh sáng năng lượng lờ mờ chợt lóe.
Hiển nhiên nơi này có trận pháp bảo hộ. Bất cứ người ngoài nào tới gần thì tác dụng phòng ngự sẽ tự khởi động.
Xuy!
Cuồng tướng trung niên lấy ra một khối ngọc giản trận pháp ra và kích hoạt nó, một tia sáng màu đỏ đột nhiên chiếu vào bức màn ánh sáng.
Vù!
Nhất thời bức màn ánh sáng dao động và bị xé toạc ra thành một thông đạo.
Đoàn người Lâm Lăng đi qua thông qua và nhìn thấy tất cả cảnh tượng bên trong. Chỉ cần nhìn qua đã đã thấy các tòa điện cổ kính mang đậm nét đặc trưng của Cuồng tộc trải dài khắp ngọn núi. Quy mô của nơi này giống như một tòa thành nhỏ.
‘Cuồng Thần điện” là chủ điện đứng đầu và đứng ở vị trí trung tâm. Có một số ít các tòa tháp cổ xung quanh đều có dao động năng lượng, hiển nhiên đây là nơi tu luyện của các cường giả Cuồng tộc.
“Mặc dù trông hơi cũ nhưng trông quy mô tổng thể vẫn rất khí thế.”
Lâm Lăng đảo mắt nhìn xung quanh, trong lòng vô cùng tán thưởng.
Nhìn qua nét mắt của hắn có thể thấy hắn khá thích nơi này. Vì dù sao so với thành Thiên La thì nơi này dùng để ở ẩn tu luyện sẽ càng phù hợp hơn.
Trên đường đi, Lâm Lăng vẫn luôn nhìn xung quanh.
Có thể thấy chiến sĩ Cuồng tộc sống ở nơi này đều có một phù văn ấn ký màu đỏ ở trên trán. Loại ấn ký này giống như một ký hiệu của một tín đồ tôn giáo nào đó. Hơn nữa, trang phục trên người bọn họ tương đối đơn giản còn ánh mắt trong trẻo sáng ngời giống như một vị tu sĩ khổ hạnh không có d*c vọng gì.
Khi đi tới quảng trường, Lâm Lăng phát hiện ra ở trung tâm quảng trường có một tòa tế đàn. Trên đó có một bức tượng đá khổng lồ. Đó là bức tượng chiến sĩ Cuồng tộc với khí thế phi phàm mặc áo giáp đỏ sẫm và cầm thanh kiếm trong tay. Trông bức tượng đó uy vũ, sống động y như thật.
Nhìn bề ngoài trông nó chỉ như một bức tượng bình thường nhưng dường như bên trong nó ẩn chứa một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ và đáng sợ như thể muốn xông thẳng lên bầu trời. Trên trán của bức tượng người đàn ông cũng có một ấn ký màu đỏ giống như các tín đồ Cuồng tộc.
“Lẽ nào đây chính là Cuồng Thần?”
Lâm Lăng nhìn thấy, trong lòng hắn thầm đoán.