Nghe vậy, bốn huynh đệ Lâm Lăng liếc nhau, sau đó đi ra khỏi đám người, bọn họ chắp tay ôm quyền, hành lễ với chín người trước mắt.
“Vãn bối là Lâm Lăng.”
“Vãn bối là Tần Vũ.”
“Vãn bối là Lôi Mông.”
“Vãn bối là Cổ Vân Nhạc.”
“Ra mắt chín vị trưởng lão!!!” Bốn người trăm miệng một lời mà nói.
Nghe thấy tên của Lâm Lăng, ánh mắt của chín vị trưởng lão đều tụ lại trên người hắn, hiển nhiên đều cảm thấy hứng thú với vị quán quân trong cuộc thi Bách Viện lần này.
“Thiên phú tu luyện chung cực, người có đôi mắt Luân Hồi, tới hiện giờ mới chỉ đạt tới tu vi võ giả cấp 9, thật là phí phạm của trời.” Người đàn ông tóc dài của Hắc Ám Điện Tông nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng rồi lắc đầu, mới liếc một cái đã nhìn ra tu vi thực lực của hắn.
Nghe giọng điệu này, hình như cũng không vừa lòng với năng lực của hắn lắm.
“Vi Nguyên, ngươi nói vậy hơi quá.” Ông lão tóc xám Phong Cương Tông lại lên tiếng phản bác: “Lâm Lăng chỉ xuất thân từ một gia tộc nhỏ ở vương triều Đại Viêm, thiếu thốn tài nguyên.”
“Khởi điểm của hắn rất thấp, không thể so với đệ tử của Cửu Đại Điện Tông chúng ta từ nhỏ đã có tài nguyên tu luyện bất tận, đạt tới thành tựu hiện giờ đã là không tồi.”
Người đàn ông trung niên của Hỏa Vân Tông cũng gật đầu tán thành: “Tần trưởng lão nói không sai.”
“Hơn nữa địa điểm cuộc thi Bách Viện lần này được đặt ở chiến trường viễn cổ, hoàn cảnh hung hiểm ác liệt đó rất thử thách chiến lực tổng hợp của cá nhân.”
Nhưng lúc này, trưởng lão của Hắc Ám Điện Tông tên là ‘Vi Nguyên’ kia lại cười khàn khàn: “Ta thấy các ngươi đều hiểu sai ý ta.”
Vi Nguyên lắc đầu, sau đó từ từ đáp người xuống, đứng trước mặt Lâm Lăng, nhìn vào hắn và nói: “Ngươi rất không tồi, cứ đến Hắc Ám Điện Tông của chúng ta đi.”
Nói xong, ánh mắt hắn ta lại chuyển đến Cổ Vân Nhạc bên cạnh, nói: “Từ trước đến nay con cháu gia tộc Cổ thị chuyên tu luyện võ học hệ Hắc Ám, ngươi cũng đến đây đi.”
Nghe vậy, ánh mắt Cổ Vân Nhạc chớp động. Mộng tưởng võ đạo xưa nay của hắn ta chính là tiến vào Hắc Ám Điện Tông để tu hành, lời mời này thật sự quá gãi đúng chỗ ngứa!
“Được!” Cổ Vân Nhạc lập tức chắp tay ôm quyền, không hề nghĩ ngợi mà vui vẻ chấp nhận.
Trái lại Lâm Lăng vẫn im lặng không nói gì, hình như còn chưa đưa ra quyết định.
“Lâm Lăng, nếu không thích Hắc Ám Điện Tông thì có thể đến Hỏa Vân Tông của chúng ta.”
“Còn có Phong Cương Tông chúng ta.”
“Huyền Lôi Tông luôn hoan nghênh bốn huynh đệ các ngươi.”
...
Sao tám Điện Tông còn lại nỡ để hạt giống tốt như Lâm Lăng bị Hắc Ám Điện Tông đào đi, họ sôi nổi đưa ra lời mời.